Chung Tình

Chương 23: ETA (2)

Editor: Dẹo

Dẹo said: Tui cũng ko nhớ hồi trc tui edit nghề của bạn Lâm là Quốc Vụ Khanh thành cái j nữa, hình như là bộ trưởng bộ ngoại giao hay j đấy.... Mà giờ chạy đi tra gg thì thấy từ "quốc vụ khanh" hoàn toàn có thể sử dụng nên từ giờ tui chơi giữ nguyên :v Nó nghe hay hơn cái chức bộ trg quốc phòng j kia =))

Thẩm Trác Phàm vừa xử lý xong mớ c*t mèo liền nhìn thấy Lâm Đống Lương đang chờ ở ngoài cửa, Quốc Vụ Khanh đại nhân tươi cười ôn hòa ngả mũ chào: "Buổi sáng tốt lành."

Thẩm Trác Phàm thở dài: "Anh cũng sắp thành khách quen của quán em rồi đó... Hay là để em đưa cho anh một cái thẻ hội viên nhé? Khách quen được giảm giá đó."

Người nãy giờ được chào hàng – Lâm Đống Lương 囧 囧, Thẩm Trác Phàm cười xấu xa, nghiêng người để y vào.

Hai người dù sao cũng đã từng quen biết, Thẩm Trác Phàm cũng đoán được phần nào ý đồ Lâm Đống Lương đến đây, khi cậu nghe được thỉnh cầu của đối phương cũng không nói gì, tiếp tục rót trà.

"Muốn uống chút không?" Thẩm Trác Phàm rót một ly rồi đặt trước mặt Lâm Đống Lương: "Tháng này vừa mới nhập về loại trà mới, vị cũng không tệ lắm đâu."

Lâm Đống Lương uống một ngụm, gật đầu nói: "Quả thực không tồi."

Thẩm Trác Phàm cười cười, cậu nâng má thất thần nói: "Học trưởng à, anh vẫn chả thay đổi gì cả, có gì đều nói thẳng ra hết, chả giấu được ai cả."

Lâm Đống Lương xấu hổ khụ khụ: "Anh thấy nói ra vẫn tốt hơn, dù sao thì anh cũng không thể ép cậu mạo hiểm được, nhận hay không đều tuỳ cậu..."

Thẩm Trác Phàm không nói gì, ánh mắt cậu nhìn xuyên ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang nhớ về quãng thời gian đã qua.

"Em thì không được như học trưởng." Thẩm Trác Phàm lẳng lặng nói: "Em đã thay đổi rất nhiều."

Lâm Đống Lương ôn hòa nhìn cậu.

Thẩm Trác Phàm vươn tay nhẹ nhàng che ngực: "Em cũng không có được trái tim kiên cường như học trưởng."

=======================

Mới sáng sớm, Tristana đã phải chạy đi xử lý cái mớ cỏ làm cô đau đầu kia, kết quả là mới xử lý chưa được một nửa, nguyên con phi hành khí chuyên dụng của Quốc Vụ Khanh đại nhân đã không mời mà tới đáp thẳng xuống thảm cỏ nhà cô.

Tristana: "..."

Lâm Đống Lương nhảy xuống, mang biểu tình áy náy cất tiếng chào hỏi: "Tris..."

Tristana dữ tợn gầm lên: "Nếu không phải là đang lo cho bệ hạ thì bà đây thề sẽ đốt trụi đít con gấu trúc (Nguyên Bảo) nhà anh!!"

Lâm Đống Lương: "..."

Là một nữ tướng hướng đạo cao tầng duy nhất xứng danh, Tristana không những có tính cách không khác gì hán tử, mà còn là một người miệng đầy thô tục luôn trực chờ cùng ngươi cãi nhau, nói chưa được hai ba câu đã muốn nả đạn bắn nhau, ở trong mắt cô nàng, không ai là cô không thể mắng...

"Đã bảo là đừng có chạy đi lo chuyện bao đồng nữa mà." Tristana đem bánh táo đã nướng xong lấy ra khỏi lò: "Thực uổng công, anh vậy mà là một chính khách cơ đấy."

Lâm Đống Lương làm bộ như không có việc gì ngồi đó, y nhìn nhìn cái bánh táo được nướng đến thê thảm trên bàn...

"Tôi làm đó. Sao nè, mặt trăng, chim nhỏ, mèo con." Tristana giới thiệu từng cái một, cô chống nạnh, khí phách nói: "Cho anh ba phút để ca ngợi tài năng nấu nướng siêu việt của tôi đó, khen xong mới cho ăn."

Trong vườn, hơn phân nửa cái thảm cỏ bị xới bung lên, còn có cả phi hành khí của Quốc Vụ Khanh đại nhân đứng lẻ loi giữa đám hoang tàn, mà một nửa vườn còn lại tràn ngập hoa Tulip đủ màu sắc.

Lâm Đống Lương nuốt hết đám bánh táo, không oán đến một câu, y cứ thế chậm rãi ăn, ngay cả Tristana cũng có chút không nỡ nhìn.

"Được rồi... Tôi biết tôi là cái trình độ gì mà, anh không nhất thiết phải làm vậy đâu." Tristana ngượng ngùng nói.

Lâm Đống Lương cười nói: "Kỳ thật cô làm ăn ngon lắm, thật đó."

Tristana làm mặt quỷ: "Xí, còn bày đặt giả nhân giả nghĩa..."

Lâm Đống Lương không phủ nhận: "Tôi vẫn luôn như vậy." Y ăn nốt miếng bánh táo cuối cùng: "Quen rồi."

"Nhưng mà nhìn anh như vậy..." Tristana không được tự nhiên hình dung nói: "Cũng chả khiến người ta thích hơn được đâu."

Lâm Đống Lương nhíu mày: "Chính khách đều không khiến người ta thích được, tôi cũng không phải vì muốn được mọi người thích mà đi đày đoạ mình."

Tristana: "Không sai, anh luôn cho ra những kế hoạch chu đáo chặt chẽ, bao quát cả kết quả cuối cùng, nhìn qua thì nói là cho đối phương quyền được lựa chọn nhưng thực chất đã tính cả phần tính cách của đối phương ở trỏng,... Giống Thẩm 6 năm trước cũng vậy, xúc động, kiêu ngạo, có gan mạo hiểm."

Nữ tướng quân thở dài: "Anh rất ôn nhu." Cô vươn tay điểm điểm ngực Lâm Đống Lương: "Nhưng nơi này lại rất lạnh."

Lâm Đống Lương trầm mặc, qua hồi lâu, y mới chậm rãi nói: "Vì để chính quyền mới được hình thành, hy sinh là việc không thể tránh khỏi."

Tristana nhịn không được hỏi: "Vậy... anh cũng sẽ hy sinh cả Skate sao?"

Tia nắng ban mai nhu hòa phác hoạ gương mặt Lâm Đống Lương: "Sẽ không." Y nhìn Tristana, lộ ra một nụ cười ôn nhu lại pha chút bi thương nói: "Tôi sẽ tự hy sinh bản thân mình."

=======================

"Kế hoạch của Quốc Vụ Khanh đại nhân?" Tần Vân kinh ngạc không thôi, bọn họ vừa mới đem Alice và Maggie đuổi về đại bản doanh của "Tinh đạo" – Gà Bông xong, tính về nghĩ dưỡng sức trước rồi mới đến ETA Star.

*Tinh đạo = cướp vũ trụ*

Mặc Xá Lý cả ngày đều ngâm mình trong kho vũ khí, Tần Vân đương nhiên sẽ kè kè bên cạnh hầu hạ, hai người cũng không hề biết chút tin tức gì về bát quái giữa Thẩm cùng công tước Garcia.

"Bọn chính trị gia đều là một đám khốn nạn trái tim sắt đá." Mặc Xá Lý lạnh lùng nói: "Đừng tưởng Lâm Đống Lương nhìn qua thì thấy ôn nhu vậy, đều là giả tạo cả thôi."

Tần Vân đánh bạo nói giỡn: "Ý của anh là... Anh cũng có ý chí sắt đá?"

Mặc Xá Lý mang biểu tình "lại nháo cái gì đấy" tà tà liếc cậu một cái: "Ta đối với em còn chưa đủ ôn nhu, hửm?"

Tần Vân xấu hổ sờ sờ mũi, không tiếp lời.

Mặc Xá Lý chọn tốt cung tên rồi ném nó vào ngực hướng đạo nhà mình: "Chính quyền mới được sinh ra thì không thể tránh khỏi sẽ có hy sinh, ngay cả ta cũng không có cái may mắn đó." Hắn bình tĩnh nhìn về phía Tần Vân: "Đây là lý do vì sao Skate và Lâm Đống Lương ở bên nhau lâu như vậy nhưng lại không làm đến bước cuối cùng... Bởi vì quá yêu, nguyện khắc chế thiên tính bản năng của lính gác và dẫn đường, chỉ để khi một trong hai người xảy ra chuyện, người còn lại vẫn có thể an toàn sống sót."

Tần Vân sắc mặt khó coi: "Nhưng mà như vậy... có phải trầm trọng hóa vấn đề rồi không."

Mặc Xá Lý khinh thường bĩu môi: "Tên Skate kia cưng chiều Lâm Đống Lương quá rồi, vợ là không được quá nuông chiều, nên thao thì cứ thao thôi."

Tần Vân: "......"

==================

Bởi vì Maggie đã cung cấp không ít tin tức bên ETA Star, nên cũng đồng nghĩa với việc cô và Alice đã triệt để thoát khỏi Olympus, đối với chuyện này Trần Kiêu còn hào hứng hơn cả đương sự.

"Các cô dự định sau này sẽ thế nào chưa?" Hắn nháy mắt ra hiệu với Mặc Xá Lý: "Đã có kế hoạch gì chưa?"

Vết thương ngay hông Maggie đã sắp lành, cô chọn ra một cây roi bạc từ trong kho vũ khí, nhìn thì nhỏ vậy chứ Tần Vân biết mình có muốn nâng cũng nâng không nổi.

"Chúng tôi vẫn chưa có dự định gì." Alice thành thực nói, cô mê mang hỏi: "Này có tính là phản quốc không?"

Mặc Xá Lý cười lạnh: "Olympus tự xưng là liên minh, đế quốc không có thừa nhận, sao gọi là phản quốc được."

Maggie không nói gì, cô biết rõ người này chắc chắn có địa vị cao nhất trong ba người bọn họ, nhưng thái độ vẫn không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Vậy anh thấy chúng tôi nên đi đâu đây?"

Mặc Xá Lý liếc cô một cái, trong ánh mắt mang theo tia tán thưởng: "Đi đế đô, nơi đó thích hợp với các cô."

"Nhưng tôi nghe nói." Maggie nghiền ngẫm cười cười: "Quyền lực dưới tay hoàng đế vẫn còn chưa được củng cố, thi hành chính quyền dân chủ là một cuộc thử thách lớn, huống chi lần này quyết định đến Olympus còn chưa biết có thể trở về được hay không."

Tần Vân nhíu mày: "Ngươi không tin vào đế quốc?"

"Tôi chỉ tin vào những gì mà tôi thấy." Maggie chỉ chỉ hai mắt mình.

Cô cung kính hành lễ với Mặc Xá Lý: "Bệ hạ, chúng tôi sẽ chờ ở đế đô, chờ ngài chiến thắng trở về."

============================

Tác giả sama said: Lâm Đống Lương và Skate là minh chứng cho cái gì gọi là: Thích là nhích nhưng yêu là phải nhịn XD (Nguyên văn thích là làm càn, nhưng yêu là khắc chế =)))))