Chung Tình

Chương 21: Bạch Câu(3)

Editor: Dẹo

Tật Phong tà tà bay trên không, nó hình như rất có hứng thú với Tần Vân, ngoẹo đầu quan sát vị hướng đạo duy nhất ở đây này, ngẫu nhiên lại lượn xuống dưới, cánh quét qua tóc cậu.

Trọng Diễm thấy vậy liền có chút không vui, nó có ý muốn độc chiếm Tần Vân ngày càng cao, đặc biệt đối phương bây giờ còn là "thợ chế tác lấp lánh"* chuyên dụng của nó...

*Ý ở đây: bạn Tần Vân là ô sin chuyên đi làm mấy món đồ lấp la lấp lánh cho con rồng bánh bèo kia =))))))))*

Trần Kiêu không thể nhìn thấy Trọng Diễm, nhưng hắn vẫn thấy được đường bay của Tật Phong có hơi là lạ, Tần Vân đương nhiên không thể chạy đi nói rồng béo nhà bệ hạ đang chụp con ưng nhà mi như chụp bướm được, đành phải ngậm miệng cố dùng ánh mắt ra hiệu cho Mặc Xá Lý.

Người sau chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, rồi làm như không thấy.

Ba người đều đã từng ra tiền tuyến, cho nên cũng không gặp trắc trở gì đáng nói, Trần Kiêu lặng lẽ rút loan đao ra.

"Tôi 4 cậu 3?" Hắn nhìn Mặc Xá Lý hỏi, hoàng đế bệ hạ trực tiếp làm một động tác "trao đổi".

Trần Kiêu bĩu môi, vẫn thỏa hiệp ra dấu OK.

Tần Vân thực khẩn trương, đối với cậu mà nói "cân" một lần cả hai tên lính gác đẳng cấp cao thì đây vẫn là lần đầu tiên, huống hồ trong đó còn có một tên là thần cấp.

Trần Kiêu động tác nhanh chuẩn, phe địch còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn cắt đứt yết hầu, Mặc Xá Lý theo sát phía sau, rút trường kiếm quyết đoán chém xuống.

Trần Kiêu phi phi miệng, phát điên nói: "... Cậu chọn cách nào đỡ máu me hơn coi, óc văng tùm lum không thấy tởm hả!"

Mặc Xá Lý lưu loát vẩy kiếm, lãnh đạm nói: "Chết vậy "thanh thản" hơn."

Trần Kiêu câm nín, hắn bị văng cả mặt đầy máu, vừa lau mặt vừa chuẩn bị xử tên tiếp theo, Mặc Xá Lý động tác còn nhanh hơn cả hắn, chưa gì đã xử xong tên thứ hai.

Tần Vân vẫn cảnh giác duy trì tư thế nằm úp sấp, cậu nhìn chằm chằm hai người kia, không dám thả lỏng.

Trần Kiêu đυ.ng độ một tên lính gác vóc người nhỏ thó, đao phong vung lên, lại bị đối phương linh hoạt né được.

"Ah..." Đến khi thấy tay chân tê liệt, Trần Kiêu biết mình trúng chiêu rồi, mắt thấy đối phương giơ súng chỉa ngay ót mình, ngay khi sắp bóp cò lại bị một mũi tên bắn xuyên vai.

Lính gác thống khổ cuộn người trên nền đất, cái mũ rớt xuống, Trần Kiêu mới phát hiện đối phương là nữ, "Tiễn" đồng thời cũng là tinh thần lực của Tần Vân, chỉ cần cậu muốn, có thể giữ nguyên như vậy không biến mất.

"Mau rút hết ý thức công kích của ngươi cho ta!" Tần Vân hướng về một phía, nghiêm giọng nói: "Còn không thì cứ chờ lính gác của ngươi chết tại đây đi!"

Qua vài giây sau, Trần Kiêu cảm giác được trạng thái tê liệt trên người mình đang dần dần biến mất, hắn xoa xoa cổ tay rồi đem thanh loan đao nhặt lên, chưa kịp định thần lại bị kẻ không biết từ đâu chui ra huých cho một cái.

"Alice!" Lính gác nằm trên mặt đất thống khổ gọi một tiếng.

Trần Kiêu túm người nọ lại, khuôn mặt búng ra sữa cùng đôi mắt kim sắc của đối phương lộ ra.

"..." Tần Vân ngốc lăng: "Con nhóc này chưa thành niên?!"

Trần Kiêu biểu tình cổ quái, co rút cánh mũi: "Đã bị dấu hiệu qua..." Hắn nhìn về phía nữ lính gác nằm trên đất: "Hướng đạo của ngươi?"

Tóc đen dài như thác đổ, ngũ quan tinh xảo mang theo chút ngạo ý. Tần Vân nhìn thấy vệt máu chảy dài bên hông đối phương mới ý thức được người nọ đang trọng thương.

Alice đột nhiên giãy dụa mãnh liệt, Trần Kiêu cũng không kịp đề phòng nên để đối phương thoát được.

"Maggie!" Tinh thần lực của Alice quấn lên "tiễn" của Tần Vân, cắn răng nói: "Rút nó ra!"

Tần Vân không động, cấp bậc của Alice cao hơn cậu rất nhiều, mây ý thức bị đè nén rất khó chịu, nhưng cậu vẫn phân ra chút tinh thần lực dò xét Trần Kiêu, đảm bảo đối phương không sao.

Bất luận là hướng đạo hay lính gác, chỉ cần đã dấu hiệu với bạn lữ, thì ngay thời khắc nguy hiểm đều sẽ bộc phát tiềm năng đáng sợ, dấu hiệu càng sâu chiến lực càng mạnh, trước kia cậu cùng Mặc Xá Lý huấn luyện cũng đã từng gặp loại tình huống này.

Bạo động tinh thần... Tần Vân chú ý tới điểm này. Trán cậu phủ đầy mồ hôi, tròng mắt đã nhiễm màu kim sắc. Khống chế xúc tua tư duy kiểm tra Trần Kiêu xong, Tần Vân đã thấy mình sắp trụ không được nữa rồi.

Maggie thử đứng dậy, lại bị "Tiễn" của Tần Vân cắm trên vai kiềm lại không động đậy được.

Alice sắc mặt tái nhợt, vành mắt đỏ lên, Trần Kiêu không chút do dự dùng chuôi đao đánh ngất cô nàng.

"Thật là một con nhóc đáng sợ..." Trần Kiêu lộ ra biểu tình sợ hãi, hắn ngồi chồm hổm xuống tính vác Alice lên, đột nhiên lại bị Maggie kéo lấy cổ áo.

"Buông cô ấy ra." Mũi tên trên vai cô đã được Tần Vân rút ra, bịt miệng vết thương cắn răng đứng dậy.

"Đừng tưởng rằng ngươi là nữ thì ta không dám gϊếŧ ngươi." Trần Kiêu cau mày: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ ngậm miệng lại ngoan ngoãn làm tù binh, đừng có mở mồm ra lệnh cho ta."

Maggie vẫn không buông tay, lãnh tĩnh không chút sợ hãi: "Tôi biết cách rời khỏi nơi này, tôi sẽ dẫn các người đi, nhưng với một tiền đề là phải đem em ấy trả lại cho tôi."

Tần Vân và Trần Kiêu nhìn nhau, Tần Vân không nhịn được hỏi: "Cô cùng cô gái kia đã dấu hiệu..."

"Dấu hiệu cuối cùng." Maggie tặng cậu một cái liếc mắt: "Alice là nữ nhân của tôi."

Tần Vân: "..." Nghe một nữ nhân nói nữ nhân khác là nữ nhân của nữ nhân đó thật là một cảm giác... vi diệu...

Trần Kiêu híp mắt: "Ta nhớ rõ Olympus có quy định, lính gác phải ra chiến trường và hướng đạo không được phép làm đến dấu hiệu cuối cùng, để tránh tình trạng một bên tử trận thì đối phương cũng tự sát theo."

"Thì sao chứ." Maggie cười lạnh, cô khinh miệt nhìn Trần Kiêu: "Em ấy cùng tôi tuyệt đối xứng đôi, đương nhiên tôi có thể."

Trần Kiêu: "..."

Tần Vân đặc biệt đồng tình nhìn hắn: "Anh với tướng quân Rian mà cũng quyết đoán được như vầy thì tốt rồi..."

===========================

Mặc Xá Lý giải quyết xong bên này, quay đầu lại không thấy Tần Vân đâu, sắc mặt hoàng đế bệ hạ lúc này rất rất rất không dễ nhìn, khiến Trọng Diễm cũng không dám sớ rớ lại gần, gục mặt tự chơi với cục xương của nó.

May mắn hướng đạo của hắn vẫn chưa đi xa.

"Anh đã trở lại?" Tần Vân nhìn Mặc Xá Lý, kinh hỉ hô, nói xong mới phát hiện hình như có gì đó không đúng, lại vội vàng sửa lại: "A, không... Là em đã trở về."

Mặc Xá Lý hừ một tiếng, hắn nhìn về phía sau đối phương, dùng ánh mắt bảo Trần Kiêu giải thích.

"Bắt được tù binh, đã làm qua dấu hiệu cuối cùng, nếu lính gác chết thì hướng đạo cũng không sống nổi." Trần Kiêu có chút bội phục cô nàng, bị thương nặng như vậy, mà Maggie cư nhiên vẫn có thể ôm Alice đi vững vàng như vậy: "Cô ta biết chỗ có phi thuyền."

Mặc Xá Lý lạnh lùng nói: "Olympus sẽ không cho phép bạn lữ đã bị dấu hiệu qua ra chiến trường." Ánh mắt hắn dừng ngay hông Maggie: "Miệng vết thương của ngươi là từ đâu mà ra?"

Maggie hiển nhiên không nghĩ tới việc đối phương sẽ hỏi thẳng như vậy, cô trấn định nhìn về phía Mặc Xá Lý, thỏa hiệp nói: "Tôi sẽ giải thích, nhưng các anh phải mang chúng tôi đi cùng."

Mặc Xá Lý cười nhạo nói: "Ngươi không có tư cách ra điều kiện, chứng minh thân phận của mình đi, bọn ta không phải Olympus, không có nghĩa vụ phải đi nghe lời tù binh."

Maggie hốt hoảng, lần đầu tiên cô lộ ra vẻ mặt thất kinh yếu ớt, giọng khàn khàn: "Chúng tôi cũng không muốn đến ETA Star... Cầu xin các người." Cô gian nan hạ mình nói: "Xin hãy mang theo chúng tôi đi."