Chung Tình

Chương 20: Bạch Câu (2)

Editor: DẸO

Tình hình chiến đấu ở "Tu La Môn" chỉ cần đứng đằng xa nhìn cũng biết đây quả thực là một đống hỗn độn, Tần Vân lái phi hành khí xiên xiên vẹo vẹo đáp xuống cảng phụ cận gần đó, cậu còn chưa kịp xuống đã bị Trần Kiêu ấn đầu lại.

"Ta qua đó dò la trước." Trần Kiêu rút thanh loan đao bên hông ra: "Khi đã xác định được bên đó an toàn cậu mới được bước xuống."

"..." Tần Vân sửa lại quả đầu bị làm rối xù của mình, oán giận nói: "Tôi cũng đâu có định mang anh theo... Anh lại chạy theo tới đây làm cái gì cơ chứ?"

Trần Kiêu xa xăm nói: "Cậu đứt dây nổi điên chạy tới đây rồi lỡ có chuyện thì làm sao? Ta có 10 cái đầu cũng không đủ cho Mặc Xá Lý chém." Hắn dứt lời, lùi vài bước vỗ vỗ lên cửa phi hành khí: "Đi ra đây."

Tần Vân chỉ mang theo cung tên cùng với một cái balo cỡ vừa, cậu ngốc vụng bò xuống khỏi phi hành khí, chợt nhìn lên thấy Tật Phong đang lượn vòng vòng cách đó không xa.

"Nó tìm được gì hả?" Tần Vân híp mắt hỏi.

Trần Kiêu cau mày, hồi lâu sau mới đáp: "Hình như là một tên hướng đạo?"

Hướng đạo cấp 2S nằm bò trên đất đã bị hoả nhiệt đốt tới hồ đồ. Tần Vân nhìn xung quanh một vòng nhưng vẫn không thấy Mặc Xá Lý đâu, sau đó mới bất đắc dĩ tính toán đến việc giúp đối phương một lần.

"Tên này bị cưỡng chế động dục." Trần Kiêu cảm thán: "Không hổ là thần cấp đại nhân, đã dấu hiệu tinh thần rồi mà tin tức tố vẫn có thể tuỳ tiện khiến cho hướng đạo độc thân khác động dục... Cậu chịu đựng được hắn cũng không dễ dàng gì ha?"

Bị Trần Kiêu nói thế, Tần Vân giờ mới để ý bản thân giống bà vợ đang giúp ông chồng gây hoạ của mình chùi đít, thu thập tàn cuộc rối rắm...

"Mỗi ngày đều bị rơi vào trạng thái cưỡng chế kết hợp nhiệt chắc cũng không hay ho gì há?" Trần Kiêu đồng tình nói: "Chưa bị làm đến mức không bò xuống giường được là do cậu quá trâu hay do Mặc Xá Lý bị yếu sinh lý vậy?"

Tần Vân nhất thời không biết phải nói sao, cậu phát hiện ra tư duy của đối phương chạy không cùng tuyến với mình, chỉ có thể ngu ngơ mở miệng "Hả?" một tiếng.

"Hả cái gì mà hả?" Trần Kiêu kỳ quái nói: "Cậu không phải hướng đạo của tên kia sao, cả ngày dính lấy cái bình xuân dược di động đó mà không động dục à?"

"..." Tần Vân giờ mới ý thức được hình như bản thân đúng là chưa dính phải lần nào: "Mấy loại tình huống như này... Hướng đạo nhất định sẽ bị tin tức tố của lính gác ảnh hưởng sao?"

Trần Kiêu giải thích: "Ngốc quá, ví dụ nha, nếu lính gác cấp thấp hơn hướng đạo, thì dù cho lính gác có phóng xuất tin tức tố cũng chưa chắc hướng đạo đã thèm đáp lại, nhưng nếu ngược lại, lính gác có cấp bậc cao, thì chỉ cần là hướng đạo cấp thấp hơn sẽ bị cưỡng chế tiến vào trạng thái kết hợp nhiệt. Vậy nên từ lúc thức tỉnh lính gác đã phải học cách thu phóng tin tức tố của bản thân. Đương nhiên, vì lý do số lượng hướng đạo vốn ít hơn lính gác rất nhiều, nên cũng không thiếu những lính gác cấp cao tìm bầu bạn là hướng đạo cấp nhỏ hơn, nhưng tiền đề ở đây là vị hướng đạo kia có thể chống đỡ được mây ý thức cường đại của đối phương."

Dứt lời, hắn nhìn về phía Tần Vân: "Nói vậy, cậu là hướng đạo cấp 3S? Vậy sao ta chưa từng thấy cậu thả tinh thần hệ ra?"

Tần Vân nghĩ nghĩ, lại chần chừ không muốn nói thẳng thật ra mình không hề có tinh thần hệ...

May mắn là Trần Kiêu cũng không tiếp tục tra hỏi: "Tin tức tố của Mặc Xá Lý thật sự quá mạnh mẽ, không có cách nào thu lại toàn bộ, vậy nên hắn mới được tặng cho cái danh hiệu "bình xuân dược di động". Mà hắn lại là thần cấp, căn bản không có hướng đạo nào xứng đôi có thể thừa nhận được tin tức tố cường đại của hắn, vì thế hắn liền thăng cấp từ "xuân dược di động" thành "độc dược di động"."

Tần Vân: "..."

"À mà cũng may giờ đã có cậu." Trần Kiêu vỗ vỗ vai Tần Vân: "Những cặp đôi phù hợp 100% hoàn toàn không thể không chế được trạng thái kết hợp nhiệt, trừ phi hướng đạo có năng lực để chống cự không bị tin tức tố của đối phương câu dẫn, nhưng mà Mặc Xá Lý lại là thần cấp..."

Tần Vân: "Chuyện đó..."

Trần Kiêu: "Đều là đàn ông với nhau cả mà, còn ngại ngùng gì nữa, Mặc Xá Lý nhìn kiểu gì cũng biết năng lực giường chiếu của hắn đủ trâu bò, cậu nên chú ý chút, kẻo lại bị hắn làm chết trên giường."

Tần Vân thật muốn rớt lệ, nghĩ thầm 'tui hỏi có một câu thì liên quan gì tới năng lực giường chiếu của bệ hạ đâu chớ, tui bắt đầu lo cho trinh tiết cúc hoa của mình rồi đó, thế giới này thiệt đáng sợ mà'...

=======================

Mặc Xá Lý đem thùng xăng cuối cùng tưới đầy khoang thuyền, hắn ném bình rỗng sang một bên, rồi đi đến khoang điều khiển.

Lúc gϊếŧ chết tên lính gác chủ hạm, Mặc Xá Lý đồng thời kích hoạt chế độ tự huỷ của tàu.

Động tĩnh ngoài kia không nhỏ, Mặc Xá Lý tính toán thủ tiêu cả bọn còn sót lại một lượt, hắn cạy mở khoang cửa rồi nhảy xuống.

Tần Vân nhìn thấy Trọng Diễm, con rồng béo giang rộng cánh bay trên không trung cách đó không xa, cậu vội vàng nép xuống sát đất tránh bị hất bay, không lâu sau cậu đã ttrông thấy thân ảnh Mặc Xá Lý.

"Tê Chiếu!" Tần Vân hô lớn, cậu vẫy vẫy tay: "Bên này nè! Mau lại đây!"

Mặc Xá Lý ngẩng phắt đầu dậy, không có chút gì gọi là kinh ngạc, hắn nhíu chặt mi, nhanh chóng chạy về phía Tần Vân.

Tần Vân lúc này mới phát hiện phía sau có người đang đuổi theo hắn.

"Đi!" Mặc Xá Lý kéo cậu bỏ chạy.

Tần Vân còn chưa kịp đứng dậy đã bị con kền kền của tên lính gác kia bấu lấy bả vai.

"Graooo ——!" Trọng Diễm gầm thét bổ xuống, há mồm hung hăng cắn đứt yết hầu con thú. Tần Vân chỉ kịp nghe thấy phía sau vang lên tiếng nổ mạnh, người đã bị Mặc Xá Lý gắt gao ôm chặt.

Mưa bụi hất về phía bọn họ, nếu không có Mặc Xá Lý dùng toàn thân che chở, chỉ sợ là Tần Vân đã bị tạc bay đến nơi nào rồi...

Không biết sau bao lâu cậu mới được đào lên từ đống hoang tàn kia, bị dư chấn từ vụ nổ đánh cho ù ù cạc cạc, Mặc Xá Lý vỗ mặt cậu, miệng nói gì đó cậu không rõ.

"Cái gì cơ——? !" Tần Vân chỉ chỉ lỗ tai mình: "Nói to chút! Nghe không được!"

"Em nghe lời..." Thanh âm mơ mơ hồ hồ bay vào lỗ tai cậu: "Mau quay về!"

Tần Vân liều mạng lắc đầu: "Không rõ! Nghe không được gì cả!"

Mặc Xá Lý đen mặt, hắn hô to: "Trọng Diễm!" Ý đồ muốn để con rồng nhà mình chở Tần Vân về.

Trọng Diễm nghe lời vỗ cánh bay lại, Tần Vân hô to một tiếng: "Dừng!" Sau đó lục lọi gì đó trong balo.

Tần Vân móc cục xương giả lấp lánh chói loá bảy màu ra, cậu quơ tay lấy đà, sau đó dùng toàn lực, ném, Trọng Diễm trừng mắt, theo bản năng rướn cổ nhìn theo, chợt nghe Tần Vân hô to: "Nhặt về cho tao!"

Cự long nhận mệnh quay đít bay theo cục xương...

Mặc Xá Lý: "..."

===============

Lúc Trần Kiêu chạy tới, Tần Vân và Mặc Xá Lý còn đang bận đứng cãi nhau, giằng co vì khúc xương giả kia, ờ, đối thoại cực kỳ thiếu muối của hai tên này quả thực là ngay cả người ngoài như hắn nghe cũng thấy mất mặt thay...

Mặc Xá Lý phẫn nộ gào thét: "Không cho ném! Em xem nó là chó chắc?!"

Trọng Diễm miệng ngậm cục xương, nó quỳ rạp trên đất vung vẫy cái đuôi, đem cục xương đặt lên tay Tần Vân, dùng cái đầu bự củng củng chân cậu, Tần Vân vuốt ve đầu nó, biểu tình kiên định nói: "Vậy anh không được đuổi em đi."

Mặc Xá Lý cắn răng: "Em muốn chết ở đây à?!"

Tần Vân vừa đã muốn nổi quạu: "Cùng lắm thì chôn cùng nhau! Ai sợ ai chứ!"

"Em biết làm phản rồi phải không!" Mặc Xá Lý bị chọc điên: "Muốn bị đánh mông rồi phải không?!!"

Tần Vân đương nhiên sẽ không nói "Ngon thì anh đánh đi", cậu tuy làm bộ thấy chết không sờn vậy nhưng nếu Mặc Xá Lý thật sự muốn bắt ép cậu quay về thì cậu cũng chẳng thể làm gì được.

Tên lính gác nãy còn đuổi theo sau bọn họ không biết đã bị quất bay về nơi phương trời nào. Nhưng mà nếu bây giờ bọn cậu muốn thoát khỏi đây thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì, phi hành khí của Tần Vân nhiều lắm cũng chỉ nhét được hai người, chắc phải kêu Trần Kiêu đi kiếm thử coi có cái phi hành khí nào to hơn mới được.

"Còn dư lại bao nhiêu tên nữa?" Trần Kiêu khuỵu gối thở dốc, hỏi.

Mặc Xá Lý nhẩm tính: "Ta vừa xử lý 200 tên... Còn dư cũng phải gấp bốn lần chừng này, chưa tính hướng đạo."

"Tui có thể đối phó với hướng đạo." Tần Vân giơ tay tình nguyện: "Trần Kiêu thì đi tìm phi hành khí?"

Mặc Xá Lý không đồng ý: "Mình ta đối phó nhiều lính gác như vậy không thể lúc nào cũng bảo vệ em được, Trần Kiêu theo sau hỗ trợ."

"Thực ra thì... Chúng ta cũng không nhất thiết phải diệt cả ổ." Trần Kiêu thở hổn hển nói: "Mục tiêu quan trọng bây giờ là phải rời khỏi chỗ này."

Mặc Xá Lý trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi: "Ngươi có biết bọn chúng sẽ đi đâu không?"

Trần Kiêu: "?"

"Bọn chúng sẽ đến Olympus." Mặc Xá Lý nhìn về phía Tần Vân: "Trên thuyền kia có cả gen nhân bản của Tần Vân, chúng đang trên đường trở về Olympus."

Trần Kiêu sắc mặt đại biến, lẩm bẩm: "Nghe đồn là có tin tức truyền ra từ Olympus, phía ETA Star sở hữu gen thần cấp..."

Mặc Xá Lý bình tĩnh đánh gãy lời hắn: "Không cần biết có thật hay không, ta đều phải đến tận nơi nhìn tận mắt coi ETA Star đang muốn giở trò gì."

"Vậy còn vụ gen Tần Vân bị nhân bản?" Trần Kiêu lo lắng hỏi.

"Đã huỷ hết rồi." Vừa nhắc tới đây, Tần Vân lại nhớ đến thủ đoạn tàn nhẫn của Mặc Xá Lý thì thấy có hơi sờ sợ, tuy đó chỉ là nhân bản vô tính, cũng không phải là người thật, nhưng mà nhìn cảnh bản sao y hệt mình bị xử trảm thì không phải thốn vừa đâu, cậu chêm thêm: "Ảnh xiên một nhát ngay đầu, chắc không có khả năng liền lại đâu ha."

"Chuẩn rồi!" Trần Kiêu vỗ đùi: "Nếu muốn phế một hướng đạo mà không đυ.ng đến thuốc phá huỷ thần kinh não, thì biện pháp tốt nhất là thông qua ngoại lực trực tiếp phá huỷ đại não."

Mặc Xá Lý: "Nhưng cũng không thể loại trừ khả năng bọn chúng sử dụng gen thần cấp để tái tạo."

Trần Kiêu ngẩn người, hắn ngu ngơ nói: "Đúng, nhưng... Chúng ta còn chưa xác định được ETA Star thực sự có gen thần cấp hướng đạo không mà..."

"Vậy nên..." Mặc Xá Lý lạnh lùng cười cười: "Ta đã đốt sạch, tiện tay cho nổ luôn con thuyền kia, đừng nói là thi thể, ngay cả một hạt cát cũng chưa chắc còn."

========================

P/s tập 1: Edit đọc lại cứ thấy nó là lạ sao ý... Chả biết do tg hay do tui nữa... Mà chắc tại tui đó.... Lâu quá ko động, quên cả ai tháp tinh là ETA STAR, lại còn chạy đi dịch là Olympus, mất mặt quạ....

P/s tập 2: Mất mặt quá rồng béo nha =))))))))))))))) Mặt mũi chủ em đi hết rồi kìa