Lúc Cố Khuynh Châu tỉnh lại chỉ cảm thấy bên cạnh rất ồn, giống như có rất nhiều người đang mở party cuồng hoan, các loại âm nhạc hỗn tạp, tiếng thét chói tai, tiếng cười vang, thậm chí còn có một số âm thanh khó nghe, Cố Khuynh Châu bất giác nhướng mày, anh ta chắc chắn sẽ không đến nơi như thế này.
Nhưng giây tiếp theo, anh ta hoàn toàn tỉnh táo lại, những âm thanh này trở nên càng ồn ào hơn nữa chân thực hơn, Cố Khuynh Châu mở mắt ra, ngay sau đó đã bị đèn đủ mọi màu sắc loé đến không mở mắt được.
Anh ta không cảm giác nhầm, anh ta chính là đến một party cuồng hoan, hơn nữa…là loại party không đứng đắn đó.
Anh ta giống như đến một party tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Chỉ thấy người xung quanh muôn hình muôn vẻ, có nam có nữ, nơi nhìn đến đa số đều là trần như nhộng hoặc là chỉ che khuất nơi quan trọng hết sức dụ hoặc, đa số bọn họ đều đeo mặt nạ không nhìn thấy mặt, cũng chính là vì như vậy nên bọn họ mới có thể không kiêng dè gì hưởng thụ party này.
“Cởi ra! Cởi ra!” Tiếng cười vang một đợt cao hơn một đợt, trên sân khấu một nam một nữ đang múa thoát y hết sức ám muội, mà xung quanh vây đầy nam nam nữ nữ, hai người đó đã cởi đến chỉ còn lại một cái quần chữ Đinh gợi cảm cuối cùng, hơn nữa rất mau sẽ cởi xuống toàn bộ.
Một bên sân khấu khác là ba người đàn ông trang điểm quyến rũ đang múa cột, xung quanh cũng vây đầy người, sức nóng của hiện trường theo động tác càng ngày càng câu nhân của ba người mà tăng cao.
Mà ở góc độ khác, góc sô pha dưới ánh đèn lờ mờ, trên quầy bar, trước bàn trò chơi, thậm chí bên cạnh bàn bạc, chơi trò chơi, hiện trường phát sóng trực tiếp.
“A a a…a quá sâu rồi a thao người ta rất thoải mái…” Một thỏ nam lang bên cạnh có bốn, năm người đàn ông cao lớn.
“A ưm…” Trong một sô pha đơn nào đó, giữa háng một người đàn ông tây trang giày da có một thiếu niên tóc dài trần như nhộng cưỡi ngồi lên, người đàn ông không động, mà cậu trai kia đang vặn vẹo hông không ngừng, âm thanh ngọt nị mê người.
“Ông xã a a a dài quá…hô sướиɠ quá a a a…”
“Thao chết em tiểu yêu tinh…”
“…”
Nơi nhìn đến dường như đều có thể dùng một từ để hình dung, đó chính là dâʍ ɭσạи.
Cố Khuynh Châu cho rằng mình đang mơ, dù sao anh ta nhớ trước khi hôn mê anh ta anh ta đang bị Chu Uý Kì thao đến chết đi sống lại.
Nhưng Cố Khuynh Châu vừa ngẩng đầu lại phát hiện, lúc này anh ta đang vùi vào trước ngực một người đàn ông, trên mặt anh cũng đeo mặt nạ mỏng nhẹ, cả người anh ta đều dựa vào trong lòng người đàn ông này, mà anh ta vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy mặt của anh, hơn nữa đúng lúc đối diện với ánh mắt đang buông xuống.
“Chu Uý Kì!”
Cố Khuynh Châu lập tức bị doạ cho tỉnh táo. Ký ức chồng chất trong đầu giống như bị mở van ra vọt vào trong, Cố Khuynh Châu phản xạ có điều kiện lập tức bắn lên từ trong lòng Chu Uý Kì, sau đó đề phòng nhìn anh.
Chu Uý Kì nhìn anh ta, thậm chí còn ung dung nâng ly rượu trong tay ưu nhã uống một ngụm, sau đó mới nhìn Cố Khuynh Châu lúc này kiểu khác nói: “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
“Đây là nơi nào? Tại sao tôi lại ở đây!” Cố Khuynh Châu phòng bị lại tức giận hỏi.
Nhưng hỏi xong anh ta liền cảm thấy có chút không đúng, thân dưới rất lạnh, hơn nữa anh ta cảm thấy cả người không thoải mái, quả nhiên, Cố Khuynh Châu vừa cúi đầu thiếu chút nữa bị tức đến lại ngất đi.
Chỉ thấy trên người anh ta mặc một áo sơ mi trắng kỳ lạ, rất chật bó rất chặt, cổ áo là nơ con bướm đáng yêu, quần áo này nhìn vô cùng tao, hơn nữa, hai nơi ở ngực động một chút liền lọt gió, hoá ra nơi đó lại là mở ra, chỉ cần duỗi tay một cái thì có thể trực tiếp sờ đến hai điểm trước ngực anh ta.
Khiến Cố Khuynh Châu muốn ngất nhất là, dưới thân anh ta hình như trần như nhộng, anh ta vậy mà mặc một cái qυầи ɭóŧ chữ Đinh gợϊ ȶìиᏂ xấu hổ, côn ŧᏂịŧ mềm mại bị một miếng vải rất nhỏ bao bọc lấy, còn nơi khác thì chỉ là một đường vải rất nhỏ, hơn nữa hoàn toàn lõm vào trong kẽ mông, siết chặt chỗ cúc huyệt của anh ta, nhìn anh ta từ đằng sau giống như không mặc gì, hơn nữa ở nơi dưới xương cùng vậy mà còn có một cái đuôi thỏ xù xù.
Mà đuôi thỏ không chỉ là đuôi thỏ, nó còn hợp với một cây côn, cái thứ đó lúc này đang cắm trong hậu huyệt của Cố Khuynh Châu, anh ta vừa động một cái, thứ bên trong thiếu chút nữa làm hai chân anh ta mềm nhũn ngã ở đây.
Cố Khuynh Châu mặt đỏ tai hồng thiếu chút nữa xấu hổ và giận dữ đến chết, anh ta không biết, trên đầu anh ta còn kẹp một cái kẹp tóc nhỏ tai thỏ, đôi chân dài trơn bóng cũng đặc biệt mê người, hơn nữa anh ta chân trần giẫm ở trên đất, mắt cá chân còn đeo hai xâu chuông nhỏ độc đáo, bước đi liền leng ka leng keng.