Mông vừa vặn bị áo sơ mi che một phần ba, đúng lúc mắc ở trên cái đuôi thỏ xù xù kia.
Cho nên cả người anh ta nhìn có vẻ đặc biệt mê người, nói anh ta là tiêu điểm ở chỗ này cũng không quá.
Hai mắt Cố Khuynh Châu đầy tơ máu, anh ta không biết, dáng vẻ của anh ta bây giờ ở trong mắt bất kì ai đều là một chữ “dục”, không biết bao nhiêu kẻ như lang như hổ xung quanh đang nhìn chằm chằm anh ta, đặc biệt là lúc anh ta đứng lên, cũng không biết đã hấp dẫn ánh mắt bao nhiêu người.
Chu Uý Kì tuỳ ý thưởng thức Cố Khuynh Châu như vậy, sau đó mới từ tốn trả lời: “Chúng ta ở trên một chiếc du thuyền, còn về tại sao anh lại ở đây, đương nhiên là tôi đưa anh đến.”
“Cậu!” Cố Khuynh Châu xấu hổ đan xen giận dữ, nếu không phải trên mặt đeo mặt nạ anh ta e là ngất ngay tại chỗ rồi, nhưng cho dù là như vậy, cả người anh ta vẫn cứng ngắc, đặc biệt là anh ta tuỳ tiện nhìn một hướng cũng có thể nhìn thấy mười mấy đôi mắt buồn nôn nhìn chăm chú trên người anh ta, loại cảm giác đó khiến anh ta ghê tớm, tức giận.
Cố Khuynh Châu nhìn bốn phía mấy cái, bỗng nhiên nhận ra được tên khốn nạn Chu Uý Kì này bây giờ không hạn chế anh ta, hơn nữa hình như anh ta hồi phục sức lực rồi, ngoại trừ chỗ đó đang cắm thứ kia ra, không có đau như lúc trước.
Cố Khuynh Châu nghĩ đến đầu tiên chính là chạy, mặc kệ như nào rời khỏi tên khốn nạn Chu Uý Kì này trước đã.
Nhưng anh ta vừa quay người liền nghe thấy lời của Chu Uý Kì:
“Anh có thể chọn rời đi, nhưng anh phải nghĩ rõ ràng đó.”
Cố Khuynh Châu vốn dĩ mặc kệ, nhưng chỉ đi hai bước, mấy tên đàn ông cơ bắp cao lớn đều xúm đến chỗ anh ta, chớp mắt lại là bốn, năm người, đủ loại đàn ông, ánh mắt bọn họ cùng dừng trên một thứ, nhìn chằm chằm trên người Cố Khuynh Châu càng ghê tởm hơn.
“Chậc, không ngờ rằng có thể nhìn thấy cực phẩm như vậy, thao lên chắc chắn sướиɠ chết mất.” Ánh mắt một người đàn ông không di chuyển, vươn tay muốn sờ ngực của Cố Khuynh Châu.
Cố Khuynh Châu một phát hất ra, mặt đen như sắt, nhưng mấy người đó không chỉ không sợ mà còn cười vang lên: “Ha ha ha đủ mạnh, tôi thích.”
“Nếu đã là sủng nhi không chủ, thấy người có phần a ha ha ha”
“Tôi đến trước, ông đây thượng xong các người lại thượng.”
“Cùng nhau đi, thỏ con nhìn có vẻ rất nại thao.”
“Cút ra!” Cố Khuynh Châu vừa tức vừa ghê tởm, vội vàng tránh ra, nhưng anh ta có lợi hại hơn nữa thì hai nắm đấm khó đấu lại bốn tay, hơn nữa bây giờ anh ta mặc thành như vậy.
“Thỏ con đừng nóng, chủ nhân em không cần em nhưng bọn anh cần, để bọn anh thương em được không?”
Người vây qua càng ngày càng nhiều, Cố Khuynh Châu đã ý thức được, nơi này quá nhiều người trang điểm như anh ta gọi là “Sủng nhi”, nhưng có người là có chủ, cho nên chỉ hầu hạ một người, nếu không chủ hoặc là không được chủ nhân quý trọng, chính là bị tuỳ ý chơi đùa, thậm chí bị các loại người luân gian.
Phóng mắt ra một góc, ví dục ssong sờ sờ ở ngay trước mắt.
Cố Khuynh Châu không thể không quay đầu nhìn Chu Uý Kì, mà tên khốn nạn kia vẫn như cũ không quan tâm bưng ly rượu nhìn anh ta bị ức hϊếp, thậm chí không biết từ đâu ra hai thiếu niên trần như nhộng đang rúc vào trong lòng anh.
Cố Khuynh Châu lập tức nghiến răng nghiến lợi, đây chính là một ma quỷ, khốn nạn, tiếp tục ở bên cạnh ma quỷ, hay là bị một đám đàn ông xa lạ đáng ghét không biết bao nhiêu người luân gian đến chết?
Anh ta còn có thể chọn sao?
Chu Uý Kì ung dung nhìn Cố Khuynh Châu lại nghiến răng nghiến lợi đi về phía mình, sau đó hung hăng ngồi xuống bên cạnh anh.
Nhưng những người đàn ông kia cũng theo qua đây, thấy Chu Uý Kì không động, những người đó càng to gan ngồi xuống, mắt thấy lại muốn sờ lên.
Cố Khuynh Châu nghiến răng: “Khốn kiếp!” Chu Uý Kì đây là đang ép anh ta tự tỏ rõ ý.
Cố Khuynh Châu hết cách, dứt khoát kéo ra hai thiếu niên vịn vào trong lòng Chu Uý Kì, sau đó mông ngồi lên trên đùi Chu Uý Kì.
Chu Uý Kì lúc này mới thoả mãn ôm eo anh ta: “Không đi nữa?”
“Tôi được chọn sao?” Cố Khuynh Châu nghiến răng nghiến lợi.
“Nhưng tôi không ép anh.” Chu Uý Kì không cần mặt mũi nói.
Cố Khuynh Châu cũng sắp nghi ngờ cuộc đời rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể vô lực dựa vào trong lòng Chu Uý Kì, chôn mọi nguyền rủa cùng oán hận ở trong lòng, anh ta phải bình tĩnh, chỉ cần không chết, anh ta sẽ có cơ hội, sẽ có cơ hội trả lại tất cả những gì anh ta phải chịu.