“A a ha-a a tên khốn kiếp…tôi thật sự không a a không được nữa…a hô hư hư-” Tiếng thở trầm thấp khiến người ta huyết khí dâng trào tràn ngập căn phòng lần nữa.
Hai tay Cố Khuynh Châu bị ép gác ở trên vai Chu Uý Kì, vì hai chân anh ta lúc này đang tác ra ngồi ở trên đùi Chu Uý Kì, hai tay Chu Uý Kì đỡ lấy mông anh ta không ngừng nâng lên lại hung hăng ấn xuống, đồng thời cự vật dưới eo phối hợp đỉnh động lại rút ra, cho nên mỗi một lần anh ta hạ mông xuống đều sẽ bị tàn nhẫn cắm vào, tràng ruột bị căng ra độ lớn nhất, côn ŧᏂịŧ đỉnh đến chỗ sâu nhất, không chỉ thao điểm mẫn cảm nhất của anh ta, còn muốn đâm thủng dáng điệu của anh ta, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt khiến cơ thể và linh hồn đều run rẩy.
Cho nên, nếu như hai tay anh ta không gác ở trên vai Chu Uý Kì thì cơ thể vốn dĩ không chống vững được.
Chu Uý Kì ngồi dựa trên sô pha, trên đùi là Cố Khuynh Châu tách hai chân ra ngồi ở trên, không thể không nói, dựa vào thể trạng của Cố Khuynh Châu muốn nâng lên hạ xuống anh ta không phải một người bình thường có thể làm được, hơn nữa còn lặp đi lặp lại vô số lần, may mà Chu Uý Kì vốn dĩ không phải người bình thường.
“Cố tổng chắc chắn không biết tiểu huyệt của mình hợp bị thao như vậy nhỉ?” Chu Uý Kì vừa ôm anh ta hung hăng thao vừa tiếp tục nói lời kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
“Hô a~” Từng đợt kɧoáı ©ảʍ trong vách thịt khiến cơ thể Cố Khuynh Châu run rẩy, đặc biệt là lúc qυყ đầυ thao đến điểm hưng phấn, Cố Khuynh Châu không nhịn nổi cuộn tròn ngón chân, hai tay cũng cầm lòng không đậu gắt gao nắm lấy bả vai của Chu Uý Kì.
“A a ha…cậu a hay là cậu trực tiếp a a a a…trực tiếp gϊếŧ tôi đi!”
Không biết đã bị thao bao nhiêu lần, cũng không biết qua bao lâu, Cố Khuynh Châu rất rõ người này sẽ không thả anh ta ra ngoài, nỗi sỉ nhục bị thao chết như vậy, còn không bằng trực tiếp gϊếŧ anh ta.
Đáng tiếc, Chu Uý Kì sao có thể theo ý nguyện của anh ta?
“Cố tổng đang nói gì vậy” Chu Uý Kì cười khẽ tiếp tục điên cuồng làm: “Cố tổng ngon như vậy, tiểu huyệt nại thao như vậy, là cực phẩm, tôi làm sao nỡ gϊếŧ anh?”
“A a a a…hô a…a a a hô…ưm”
“Hơn nữa” Chu Uý Kì tiếp tục: “Người thân phận tôn quý, thân mềm thịt quý như Cố tổng, trên thế giới này có thể có mấy người? Gϊếŧ rồi rất đáng tiếc!”
“A a a…cậu rốt cuộc…hô a rốt cuộc là ai?”
Cố Khuynh Châu bị thao đến hai chân tê dại mất sức, lại không cầm lòng được sướиɠ đến cuộn tròn ngón chân.
Nhưng não anh ta vẫn tỉnh táo, việc phát triển đến bây giờ đã không khó để nhìn ra, người lật anh ta thao đến chết đi sống lại này chắc chắn không thể nào là đứa trẻ 18 tuổi của một gia đình điều kiện bình thường, không có bất kì bối cảnh gì, mới vào xã hội.
Cho dù là thân thủ và tốc độ đáng sợ của anh, hay là vững vàng bình tĩnh khiến người khác run rẩy này, đừng nói đứa trẻ 18 tuổi, chính là người như anh ta cũng không theo kịp.
Vì vậy cho dù là nhìn ở phương diện nào, Chu Uý Kì cũng không thể là người bình thường.
Nhưng Chu Uý Kì chỉ khẽ cười, sau đó lại là một trận điên cuồng thao.
“Tôi chính là tôi còn có thể là ai, thế nào, Cố tổng yêu tôi rồi sao? Hay chỉ là yêu cảm giác bị tôi thao rồi?”
“Cậu a a a nằm mơ~a ha…chậm chút a!”
Cố Khuynh Châu vừa nói xong, Chu Uý Kì đột nhiên ôm anh ta lật người một cái đè xuống, sau đó bắt lấy một chân anh ta gác lên vai hung hăng thao.
“Bạch bạch bạch~”
“A a a a!...A a a a không được rồi a a a gϊếŧ tôi đi a a a làm chết tôi a…a ưm~”
Chu Uý Kì tăng tốc cắm rút, tốc độ càng ngày càng nhanh, một chân Cố Khuynh Châu bị anh kéo thao đến lắc lư, ngay cả cái giường cũng bừa bộn đến đáng sợ.
“Tôi nói rồi, không nỡ gϊếŧ anh đâu.” Chu Uý Kì vừa thở dốc vừa thao.
Cố Khuynh Châu chỉ có thể bất lực ôm lấy gối, kɧoáı ©ảʍ to lớn khiến cơ thể anh ta hoàn toàn mất kiểm soát chìm đắm vào trong vui sướиɠ cực hạn.
Anh ta sống ba mươi năm, từng thao không ít người, nhưng kɧoáı ©ảʍ cực hạn như vậy chưa từng có, anh ta làm sao cũng không ngờ rằng sẽ có người dám cường thượng mình, càng không ngờ rằng anh ta sẽ bị thao đến dục tiên dục tử, nhưng vui sướиɠ cực hạn này kéo dài quá lâu rồi, Cố Khuynh Châu thật sự lo anh ta sẽ cứ như vậy bị thao chết ở trên giường.
“A a a ưm…cậu rốt cuộc muốn…muốn làm gì a a a a, mục đích gì…a ưm a a a…”
“Làm gì?” Chu Uý Kì thao bạch bạch bạch không ngừng, cuối cùng đỉnh mạnh một cái, sau khi vào cả cây rốt cuộc cũng bắn ra một lần nữa.
Trong vách thịt dường như sắp chết lặng, nhưng từng đợt kɧoáı ©ảʍ vẫn không ngừng truyền đến, truyền khắp toàn thân đến linh hồn, trong nháy mắt tϊиɧ ɖϊ©h͙ rót đầy tràng đạo, kɧoáı ©ảʍ kịch liệt khiến Cố Khuynh Châu dường như ngất đi.
Một lúc lâu cơ thể anh ta vẫn bất giác run rẩy trong kɧoáı ©ảʍ cực hạn, còn anh ta thì vô lực nằm liệt ở trên giường không động đậy.
Cả người đều ướt sũng mồ hôi rồi, Cố Khuynh Châu thở hổn hển bám vào trên gối, sau đó anh ta cảm nhận được cây cự bổng vừa mới bắn ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi trong hậu huyệt kia đang cắm cắm, sau đó khom lưng sát lại bên tai anh ta nói: “Đến bây giờ Cố tổng vẫn không biết tôi muốn làm gì sao?”
Cố Khuynh Châu hơi hơi sửng sốt, chỉ nghe Chu Uý Kì tiếp tục nói: “Tôi chính là muốn thao anh, đơn giản muốn thao anh mà thôi.”
Cả người Cố Khuynh Châu run rẩy, đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác vô lực bi thương, đây là lần đầu tiên từ lúc anh ta chào đời đến nay sinh ra cảm giác như vậy, cũng là lần đầu tiên anh ta chân chính cảm nhận được cái gì gọi là vô lực.
Trước lúc đó, thư ký bên người Cố Khuynh Châu đã bảo người đưa đồ ăn đến. Bởi vì lần này Cố tổng khác thường ở lại lâu như vậy, còn bảo đưa đồ ăn, còn để tiểu minh tinh nghe điện thoại thay anh ta, thậm chí tỏ rõ tối nay ở lại không đi, rất nhiều hành vi khác thường đều khiến thư ký lú lẫn mà cảnh giác, cho nên lúc nhân viên phục vụ khách sạn đưa cơm, cậu ta cũng đi lên theo.
Nhưng rất không khéo, lúc bọn họ vào cửa Chu Uý Kì và Cố Khuynh Châu đúng lúc ở trên giường, mùi vị xông vào mũi lúc mở cửa và dấu vết hỗn loạn đầy phòng đều đang chứng minh cho thư ký tình hình chiến đấu vừa rồi kịch liệt bao nhiêu.