Hơn nữa vừa rồi Chu Uý Kì đã quay video, chỉ cần thứ này ở trong tay Chu Uý Kì, anh ta sẽ chịu uy hϊếp, anh ta phải huỷ diệt Chu Uý Kì và cái điện thoại kia mới được.
Hai chân Cố Khuynh Châu mở rộng ra nằm, cho nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ Chu Uý Kì vừa mới bắn vào trong cơ thể anh ta lại chậm rãi chảy từ hậu huyệt ra, loại cảm giác nhục nhã mà cơ thể hoàn toàn không khống chế được đó khiến anh ta hơi run rẩy, giống như một loại kɧoáı ©ảʍ quỷ dị lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chậm rãi chảy ra, sau đó theo miệng huyệt nhiễm đến giữa kẽ mông, thậm chí trên bờ mông còn nhiễm không ít.
Bờ mông vốn dĩ vểnh lên lúc này lại đỏ hồng, dù sao bị Chu Uý Kì đυ.ng lâu như vậy, khắp nơi đều là dấu vết sau tình ái kịch liệt.
“Cố tổng đã từng nghĩ có một ngày bị giữ lấy thao như vậy chưa?” Chu Uý Kì vừa hút thuốc vừa hỏi, hút xong còn nhả khói đến trên người Cố Khuynh Châu, nhả đến tiểu huyệt một mảnh hỗn độn của anh ta, trên mặt không có chút sợ hãi nào sau khi “xúc động”, ngược lại rất thản nhiên, thậm chí có chút ung dung.
Cố Khuynh Châu đã từ từ lấy lại tinh thần cắn răng ngẩng đầu hung hăng trừng Chu Uý Kì, đôi mắt sâu đen có thể gϊếŧ người, anh ta hận ngay bây giờ không thể xé thứ không biết sống chết này thành mảnh nhỏ.
“Tôi chưa từng nghĩ có người không biết sống chết như cậu.” Cố Khuynh Châu lạnh lùng nói.
Chu Uý Kì cười khẽ một tiếng, sau khi hút một hơi nhả khói đến chỗ da^ʍ mỹ dưới người Cố Khuynh Châu, lập tức, nơi hỗn độn kia có cảm giác khác, cảm giác nóng nhẹ nhàng kia thậm chí khiến hạ thể Cố Khuynh Châu bất giác run rẩy, một loại ngứa nói không nên lời, ngay cả hậu huyệt cũng phản xạ có điều kiện mà co rút, sau đó một giọt bạch trọc bị chen ra ngoài, trực tiếp rơi xuống trên bàn.
“Cố tổng hút không?” Thuốc là thuốc tốt, nhưng thuốc được chế ra trong thế giới này, Chu Uý Kì không biết hãng này.
Chu Uý Kì nói xong lấy điếu thuốc trong miệng ra để sát đến bên miệng Cố Khuynh Châu, đáng tiếc Cố Khuynh Châu chỉ dùng đôi mắt có thể gϊếŧ người kia gắt gao nhìn anh, không mở miệng cũng không trả lời.
Chu Uý Kì cũng không để ý, lấy về lại bỏ vào trong miệng.
“Cậu định làm tôi như thế nào?” Cố Khuynh Châu đột nhiên hỏi.
Anh ta thấy nếu Chu Uý Kì đã làm đến bước này, hễ là có chút đầu óc Chu Uý Kì không thể nào thả anh ta đi, nếu không thì Chu Uý Kì nên biết sẽ có kết cục như thế nào.
Chu Uý Kì nhướng mày, người thông minh chính là tốt, cũng không cần phí nhiều lời, một số chuyện không cần nói đã hiểu, cũng sẽ không uổng công đi là những chuyện vô dụng, anh thật sự càng ngày càng thưởng thức Cố Khuynh Châu này rồi, không hổ là người đàn ông đứng ở đỉnh thế giới.
Chu Uý Kì cười cười với anh ta: “Dù sao thao cũng thao rồi, nếu như tôi thả Cố tổng đi, Cố tổng chắc chắn sẽ không tiếc tất cả gϊếŧ tôi nhỉ?”
Nói là nói như vậy, nhưng trong mắt Chu Uý Kì không hề có lo lắng và sợ hãi, vẻ mặt như vậy lại khiến Cố Khuynh Châu càng lo lắng hơn.
Chu Uý Kì tiếp tục nói: “Cho nên, đương nhiên là tiếp tục thao rồi.”
Sắc mặt Cố Khuynh Châu cứng đờ, hắc ám ở đáy mắt càng đáng sợ, Chu Uý Kì lại giống như không cảm nhận được tiếp tục nói: “Thao đến khi tôi không muốn thao nữa mới thôi, đến lúc đó nếu như Cố tổng có thể gϊếŧ tôi, thao lâu như vậy cảm thấy cũng đáng rồi.”
Mẹ nó đây là phát biểu biếи ŧɦái gì vậy, Cố Khuynh Châu khϊếp sợ phát hiện đây đâu phải bé ngây thơ lòng mang ước mơ tiến vào giới giải trí, đây vốn dĩ chính là một tên biếи ŧɦái không bình thường, điên cuồng, đáng sợ, vốn dĩ không phải một người bình thường.
Đúng lúc này, điện thoại của Cố Khuynh Châu vang lên, Cố Khuynh Châu giật mình, nhưng không đợi anh ta lấy được điện thoại, Chu Uý Kì đã nghe rồi.
Điện thoại là thư ký bên người Cố Khuynh Châu gọi đến: “Cố tổng, bây giờ tôi vào được chưa?”
Theo lệ cũ lúc trước, thư ký bình thường sẽ vào phòng Cố Khuynh Châu sau hai tiếng để đón anh ta, nếu như trước thời gian, Cố Khuynh Châu sẽ trực tiếp gọi cho cậu ta.
Nhưng hiển nhiên, thư ký không biết tổng tài nhà mình hôm nay bị người ấn thao hai tiếng đồng hồ.
Chu Uý Kì nhìn Cố Khuynh Châu một cái, tuỳ tiện nói: “Cố tổng đang tắm, năm phút sau cậu hỏi lại nhé.”
Bên kia hơi sửng sốt, rõ ràng, người bình thường không dám động vào điện thoại của Cố tổng, đừng nói là trực tiếp thay anh ta nghe điện thoại, mà người to gan như vậy Cố tổng cũng sẽ không thích, vậy tại sao lại ở lâu như vậy chứ?
Nhưng mặc dù nghi ngờ, thư ký cũng không hỏi nhiều, chỉ đành năm phút sau gọi lại vậy.
“Lát nữa để cậu ta đưa chút đồ ăn vào, nói với cậu ta tối nay không đi.” Chu Uý Kì đưa điện thoại cho Cố Khuynh Châu.
“Cậu không sợ tôi để cậu ta vào gϊếŧ chết cậu sao?” Cố Khuynh Châu hung hăng hỏi.
Chu Uý Kì không để ý cười nhẹ một tiếng: “Tuỳ anh”, nói xong nhìn quần áo không chỉnh tề, thân dưới trần như nhộng của Cố Khuynh Châu, đặc biệt là phía dưới mông trên bàn một mảnh hỗn độn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hai người, dâʍ ɖị©ɧ của Cố Khuynh Châu, các loại…
“Chỉ cần anh không ngại để cấp dưới nhìn thấy dáng vẻ này của anh.”
“Khốn kiếp!” Cố Khuynh Châu cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi chửi.
Anh ta làm sao có thể để người ngoài nhìn thấy mình như vậy, vậy còn không bằng để anh chết luôn đi.