Lưng Cố Khuynh Châu bị bàn cọ đến phát đau, nhưng anh ta bây giờ vốn dĩ không quan tâm được những cái này, mọi cảm quan đều tập trung ở chỗ kết hợp, chỗ đó lúc này một cây côn ŧᏂịŧ dữ tợn vừa thô vừa dài đang cắm vào lại rút ra.
Hai chân thon dài bị gấp lên cao, Chu Uý Kì đứng ở trước bàn, hai tay bắt lấy mắt cá chân của Cố Khuynh Châu, dưới eo vừa hay nhắm chuẩn phần mông bị nâng lên của Cố Khuynh Châu thao mạnh mẽ.
Bởi vì Chu Uý Kì quá cao, chân quá dài, độ cao của bàn rõ ràng hơi thấp, cho dù cúc huyệt của Cố Khuynh Châu đã bị nâng lên một phần, nhưng đối với chiều cao của Chu Uý Kì mà nói vẫn rất thấp, cho nên Chu Uý Kì không thể không khuỵu chân cong lưng đè ở trên người Cố Khuynh Châu điên cuồng thao.
“Thao.” Chu Uý Kì một lần nữa bắt lấy hai chân anh ta bỗng nhiên đè xuống, côn ŧᏂịŧ cũng dùng sức đâm vào cả cây.
“Hô a!” Cố Khuynh Châu run rẩy thét chói tai một tiếng, côn ŧᏂịŧ trực tiếp quét qua điểm cao trào, một đợi kɧoáı ©ảʍ tê dại lập tức truyền ra toàn thân, Cố Khuynh Châu không thể khống chế bất ngờ hét ra tiếng.
“Bạch bạch bạch~”
“A a a không được rồi…a ưm a a a thao quá sâu a a a…hư hư a a a a…”
Hai chân Cố Khuynh Châu bị mở rộng ra, cả người nằm ngửa ở trên bàn thừa nhận cắm rút của Chu Uý Kì, anh ta tuyệt đối không thể tưởng tượng được dáng vẻ bây giờ của anh ta có bao nhiêu dâʍ đãиɠ.
Chu Uý Kì mỗi lần cắm sâu vào, côn ŧᏂịŧ căng vách thịt của anh ta ra, cắm đến cùng, giống như là muốn đỉnh đến dạ dày của anh ta, mà va chạm lực lớn lại khiến cả người anh ta không khống chế được bị đẩy lùi về sau.
“A a a ha…đủ rồi a…a a a ưm…Chu Uý Kì! A a a a…”
Kɧoáı ©ảʍ vừa căng vừa tê dại dường như nhấn chìm anh ta, hai tay Cố Khuynh Châu được thả ra chỉ có thể bất giác nắm chặt lấy mép bàn, đề phòng anh ta sẽ bị Chu Uý Kì thao đến rơi khỏi bàn.
Hai chân bị nắm lấy cũng dưới công kích mà lắc lư, trong huyệt kɧoáı ©ảʍ từng đợt nối tiếp từng đợt khiến cả người anh ta đều trở nên tê dại không có sức, cả người Cố Khuynh Châu chìm vào trong kɧoáı ©ảʍ cực hạn không có cách thoát ra.
Chu Uý Kì dứt khoát dựng hai chân anh ta lên trực tiếp vác ở trên vai, bởi vì độ cao không đủ, mông của Cố Khuynh Châu bị giữ trên cao, tư thế này khiến Chu Uý Kì thao càng tiện hơn, cũng khiến cả cái hông của Cố Khuynh Châu bị nhấc lên, mỗi lần thao vào đều là âm thanh thánh thót, cùng với rêи ɾỉ run rẩy của Cố Khuynh Châu.
“Ưm a…a a a! A hô…”
Cố Khuynh Châu khó nhọc chống ở trên bàn, cắn răng vẫn rêи ɾỉ đứt quãng, nửa người dưới dường như treo ở trên người Chu Uý Kì, theo va chạm mà lắc lư.
“A ha…a không được rồi a…”
“Đủ rồi a a a…a ưm…”
“Không được rồi a a a a a…Chu Uý a a a…cậu…cậu không phải a a a a không phải người!”
Chu Uý Kì đỡ lấy cái mông vểnh của Cố Khuynh Châu lại nhấc nhấc lên trên: “Tôi coi như là Cố tổng đang khen tôi đi.”
Cố Khuynh Châu nói không sai, Chu Uý Kì không phải người, ít nhất không phải một người bình thường! Mẹ nó người bình thường ai có thể kéo dài đến bước này chứ? Hơn nữa giống như có dùng cũng không hết, Cố Khuynh Châu thật sự cảm thấy mình sẽ bị thao chết ở đây.
Tiếng bạch bạch bạch không biết tiếp tục bao lâu, cuối cùng, Chu Uý Kì bắn một lần nữa ở trong cơ thể anh ta, dịch thể nóng bỏng như nước lũ xông vào tràng đạo, hoà lẫn với dịch thể khác trong tràng đạo tự phân bố ra, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vách thịt kịch liệt, đặc biệt là điểm cao trào kia.
Cơ thể của Cố Khuynh Châu không chịu khống chế run rẩy một trận, giống như bị kɧoáı ©ảʍ to lớn nhấn chìm, trong côn ŧᏂịŧ đã bắn rất nhiều lại có thứ gì đó tí tách tí tách xông ra lần nữa, chỉ là đã biến thành rất ít rồi.
Chu Uý Kì đè trên người anh ta bắn không sót một giọt, nhìn cả người Cố Khuynh Châu mềm mại nằm liệt ở trên bàn, hai châm mở rộng ra, miệng cúc huyệt càng là một mảnh hỗn độn khó coi, nhưng Cố Khuynh Châu giống như mất cảm giác rồi, hoặc là anh ta đã không còn sức lực đi lo mấy thứ đó nữa.
Chu Uý Kì lập tức không khách sáo cười khẽ nói: “Tôi nghe nói Cố tổng đây một đêm bảy lần, tại sao như này đã không được nữa rồi?”
Cố Khuynh Châu vẫn chưa lấy lại tinh thần từ trong dư vị cao trào, trên mặt không phải là lạnh lùng cao cao tại thượng lúc bình thường nữa, cũng không phải ánh mắt tự kiểm soát tất cả kia, đáy mắt của anh ta thậm chí đã rã rời.
Chu Uý Kì kéo lấy mấy tờ giấy lau lau côn ŧᏂịŧ, sau đó kéo khoá quần lên, trong toàn bộ quá trình vừa nãy anh áo mũ chỉnh tề, vốn dĩ không cởϊ qυầи áo, chỉ là thả côn ŧᏂịŧ ra thao anh ta mà thôi.
Cố Khuynh Châu ngược lại, thân dưới trần như nhộng, Tây trang cũng bị Chu Uý Kì kéo xuống, chỉ có áo sơ mi còn treo ở trên người, nhưng cúc áo mở rộng ra, da thịt toàn thân có thể thấy được rõ ràng, hơn nữa trong cả quá trình vừa nãy trên người hai người chảy đầy mồ hôi, áo sơ mi của Cố Khuynh Châu đã bị thấm ướt một mảng lớn, cho nên nhìn có vẻ càng thêm lúc ẩn lúc hiện, đặc biệt mê người.
Chu Uý Kì mặc kệ anh ta, lấy từ trên tủ đầu giường điếu thuốc, sau đó nửa ngồi ở trên bàn hút, vừa hút vừa thưởng thức Cố Khuynh Châu vẫn nằm ở trên bàn không động đậy, thỉnh thoảng còn mở điện thoại ra chụp một tấm.
Cố Khuynh Châu giống như là chết vậy, cái gì cũng mặc kệ, không có sức chạy, cũng không chặn lại hành vi ác ôn của Chu Uý Kì.
Quan trọng là dáng vẻ này của anh ta cho dù có thể chạy ra ngoài rõ ràng cũng không phải là sáng suốt, hơn nữa anh ta đã nhận ra người này không phải người bình thường, tốc độ, sức lực của anh, đều vượt xa anh ta, cho nên anh ta vốn dĩ không thoát được.