Sáng hôm sau, Hàn Tử Lam đang ăn sáng cùng Nguyệt Nhi thì bị người đến kéo đi. Trái ngược với Nguyệt Nhi đang lo lắng, hắn vẫn bình tĩnh không một chút sợ hãi. Hàn Tử Thiên kia hôm qua bị đánh xong chắc chắn đã kể với Hàn phu nhân cùng Hàn lão gia. Hai người bị lính lôi đến thư phòng của Hàn lão gia. Kể ra thì từ khi xuyên vào thân thể này hắn là lần đầu tiên được gặp bố đẻ cùng mẹ kế trên danh nghĩa. Hàn Tử Lam vừa nhìn thấy hai người đầu đầy hắc tuyến, Hàn lão gia hói đầu, gò má cao, mắt híp, Hàn phu nhân cằm nhọn hoắt giống hệt Hàn Tử Thiên. Hàn lão gia xấu như vậy mà lại có đứa con đẹp như Hàn Tử Lam, này là gen lặn đi. Hàn Tử Lam một chút cũng chẳng giống Hàn lão gia, có lẽ y thừa hưởng hết nét đẹp từ mẹ, chỉ có mái tóc đen là giống với người Hàn gia.
Hàn lão gia cùng Hàn phu nhân vừa nhìn thấy Hàn Tử Lam triệt để ngây người, mỗi người đều có một tâm tư khác nhau. Hàn phu nhân thì căm tức nhìn chằm chằm Hàn Tử Lam, chỉ hận không thể nhào tới cào vài đường trên mặt hắn. Hàn lão gia thì lại trầm ngâm nhìn đứa con riêng này. Hàn Tử Lam liếc mắt một cái nhìn thấy Hàn Tử Thiên đang núp bên người mẹ, thấy hắn nhìn qua không nhịn được run rẩy một trận. Hàn Tử Lam trong lòng một trận đầy khinh thường, nam nhân lớn hai mươi mấy tuổi đầu lại như một đứa con nít, hở chút chuyện lại đi mách cha mách mẹ. Hàn phu nhân là người phá tan bầu không khí trước, cất giọng nói chua ngoa
"Tiện nhân kia, sao mày đánh Thiên nhi của tao?"
Hàn Tử Thiên cười lạnh một tiếng, thân hình đứng thẳng tắp, con ngươi xanh nhìn thẳng vào mấy người Hàn gia, khí thế không thua kém gì
"Ha, bà bảo tôi đánh hắn ta? Thật nực cười, sao bà không đi mà hỏi Thiên nhi nhà bà đã giở trò gì?"
Hàn phu nhân bị khí thế của Hàn Tử Lam làm cho cứng họng trong phút chốc, bà ta quay sang nhìn đứa con trai yêu quý đứng bên cạnh. Hàn Tử Thiên liền chột dạ, hắn ấp úng tìm cách lấp liếʍ
"Cha, mẹ, nó nói dối. Hôm qua con chỉ đi ngang qua thì tự dưng nó phát điên xông tới đánh con, còn có Tiểu Đậu nhìn thấy. Nó còn cùng nha đầu kia đánh con cùng Tiểu Đậu."
Tiểu Đậu đứng bên cạnh gật đầu liên tục. Hàn Tử Lam càng thêm khinh bỉ người anh trai cùng cha khác mẹ này, có gan làm nhưng không có gan nhận, lại còn bịa chuyện trốn tránh trách nhiệm
"Ồ, ta thật không ngờ Hàn đại thiếu gia lại là kẻ hèn nhát như vậy, cần ta nói lại cho mấy người nghe không? Hàn Tử Thiên yêu quý của mấy người nửa đêm nửa hôm mò tới chỗ của em trai cùng khác mẹ giở trò đồϊ ҍạϊ , còn tiểu tư của hắn thì giở trò với Nguyệt Nhi nhà ta…."
"Mẹ, người đừng nghe nó, là nó bịa chuyện hãm hại con."
"Đủ rồi."
Hàn Khiêm đau đầu, đập tay xuống bàn, căn phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Hắn nhíu nhíu mày, nhìn Hàn Tử Lam lạnh giọng
"Chuyện này có thật không, Tử Lam?"
"Nếu tôi nói là thật, ông có chịu tin không?"
Hàn phu nhân nãy giờ đã ngứa mắt thái độ của Hàn Tử Lam, bà ta chịu không nổi nữa liền xông tới muốn cho hắn một bạt tai. Hàn Tử Lam còn nhanh hơn một bước, nắm chặt cổ tay Hàn phu nhân không buông, khí lực Hàn Tử Lam lớn hơn nhiều, bà ta giãy mãi không được, giọng nói the thé chói tai
"Tiện nhân, bây giờ mày muốn tạo phản hả? Mày đánh con trai tao còn bịa chuyện trốn tránh. Mày với mẹ mày đều giống hệt nhau, đều là thứ hồ ly tinh ghê tởm đi quyến rũ đàn ông. Mẹ mày quyến rũ chồng tao còn chưa đủ hay sao, mày lại còn muốn quyến rũ cả con trai tao?"
Hàn phu nhân nhắc đến mẹ mình, mặt Hàn Tử Lam lập tức tối sầm lại, toàn thân toả ra khí lạnh âm độ, đôi mắt xanh tựa như băng lạnh lẽo nhìn thẳng Hàn phu nhân, bà ta đang giãy giụa liền run rẩy đứng im.
"Bà không có quyền nói tôi và mẹ tôi như vậy, có trách thì trách chồng bà không quản được nửa thân dưới của mình. A, cùng là lỗi của bà đó, bà không đủ năng lực quản được chồng, chồng bà mới đi lung tung làm chuyện lăng loàn. Còn con trai bà, nói thật, xấu như hắn ta, tôi thèm vào quyến rũ, thật buồn nôn."
Hàn Tử Lam nói xong thì quăng Hàn phu nhân khiến bà ta ngã mạnh xuống đất, Hàn Tử Thiên chạy tới đỡ mẹ dậy. Hàn phu nhân nhìn Hàn Tử Lam với ánh mắt ngập tràn căm hận, điều hắn nói là sự thật nhưng bà ta vẫn luôn không đủ can đảm chấp nhận sự thật đó.
Hàn Khiêm nhìn một màn này càng thêm đau đầu, giữa đứa con riêng và vợ cùng con trai trưởng, hắn cũng không còn cách nào khác, gọi người vào lôi Hàn Tử Lam cùng Nguyệt Nhi đi
"Người đâu, lôi Hàn Tử Lam cùng nha đầu kia ra sân, đánh 50 trượng, đừng để người ngoài nhìn thấy."
Nguyệt Nhi nghe vậy run rẩy sợ hãi, nàng nắm chặt tay áo Hàn Tử Lam, hắn nhẹ nhàng vỗ tay nàng an ủi. Hắn là đang mơ mộng gì chứ, vốn đã có chút hy vọng lão già hói kia sẽ nể tình cha con, nhưng cuối cùng lão vẫn đứng về phía hai người kia. Hàn Tử Lam cắn răng, được, nếu Hàn gia đã tuyệt tình như vậy, hắn cũng không cần nương tay nữa.
Một tên lính vừa chạm vào tay Hàn Tử Lam, một luồng sáng màu bạc lướt qua, hắn còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã thấy máu từ cổ phun ra rồi đổ gục xuống đất. Tên lính đang giam giữ Nguyệt Nhi cũng chịu số phận chung với đồng bạn, hắn ôm cổ rồi đổ gục xuống đất, tắt thở. Nói ra thì dài nhưng từ đầu đến cuối chỉ mất vài giây, nền đất cùng vách tường nhiễm một mảng máu tươi nóng hổi, mấy người Hàn gia đứng gần đó bị doạ sợ, mặt cắt không còn một giọt máu. Hàn Tử Lam vẫn bình thản, đến một hơi thở gấp cũng không có, một thân ngoại bào tuyết trắng không nhiễm một giọt máu nào, nếu không phải trên tay hắn cầm con dao bạc dính máu thì ai cũng đều cho rằng hắn là một mỹ nhân trong sáng yếu ớt không nhiễm bụi trần. Hắn nhìn mấy người họ Hàn một hồi, ánh mắt rét lạnh khiến bọn họ đều đổ mồ hôi lạnh. Hàn Tử Lam kéo Nguyệt Nhi xoay người bỏ đi, trước khi đi không quên hướng bọn họ nói một câu
"Phụ thân, đây chỉ là màn dạo đầu thôi, nếu ngươi còn tiếp tục giống như hôm nay, lúc đó đừng trách ta vô tình."
Cố Tư Hải đang ngồi đọc sách trong thư phòng thì một hắc y nhân quen thuộc nhảy từ cửa sổ vào phòng. Hắn đến cả ánh mắt cũng không dời khỏi quyển sách, giọng nói trầm thấp
"Có chuyện gì?"
"Trang chủ, Hàn công tử cùng nha hoàn vừa bị người của Hàn lão gia chủ kéo đến thư phòng tra hỏi chuyện tối qua, Hàn đại thiếu gia một mực chối bỏ. Hàn lão gia liền sai người đem Hàn nhị thiếu gia cùng nha hoàn Nguyệt Nhi phạt đánh 50 trượng…."
Cố Tư Hải nghe xong lập tức ném sách đi, hắn bật dậy định lao ra ngoài, hắc y nhân lao tới trước ngăn cản. Cố Tư Hải nổi cơn thịnh nộ, gầm lên một tiếng
"Cút ra."
"Trang chủ, người hãy bình tĩnh nghe ta nói hết đã. Hàn lão gia đã sai người giấu kín, ngài bây giờ ra mặt chắc chắn sẽ gây ra chuyện. Còn nữa, Hàn nhị công tử không bị đánh một roi nào mà…."
Nghe thấy hắc y nhân nói vật nhỏ mắt xanh kia không làm sao, hắn đã bình tĩnh lại, giọng nói vẫn còn chút nóng vội
"Làm sao, nói nhanh."
"...Hàn nhị thiếu gia chỉ trong vài giây đã gϊếŧ chết hai tên lính của Hàn lão gia. Y ra tay nhanh độc, chuẩn xác, một nhát dao cắt đứt động mạch của hai tên lính, máu phun đỏ thẫm một mảng tường cùng nền nhà, doạ mấy người Hàn gia kinh hãi một trận."
Cố Tư Hải nghe hắc y nhân trình bày xong xuôi cũng ngạc nhiên không kém, hắn chỉ cho rằng vật nhỏ kia cùng lắm chỉ biết vài chiêu thức đơn giản, thật không ngờ lại có thể gϊếŧ người tàn độc đến như vậy. Đáng tiếc lúc đó hắn không ở đó chứng kiến hình ảnh đó, vật nhỏ thuần khiết đứng giữa một màn máu tươi đỏ thẫm, thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cố Tư Hải hắn nhất định phải có được người này.
Hàn Tử Lam kéo Nguyệt Nhi đi về tiểu viện, hắn đột nhiên cảm thấy hối hận vừa rồi để Nguyệt Nhi còn nhỏ mà phải chứng kiến một cảnh máu me như vậy. Vốn định quay ra an ủi nàng thì lại nhìn thấy cặp mắt hâm mộ không thôi của Nguyệt Nhi khiến hắn có chút á khẩu
"Nguyệt Nhi, vừa rồi…. ngươi có sợ không?"
"Có một chút, nhưng ta thấy Lam ca ca lúc đó thật là soái a."
Phản ứng này của Nguyệt Nhi nằm ngoài dự đoán của Hàn Tử Lam, hắn có chút ngạc nhiên với nữ tử này. Bình thường nữ nhi trông thấy mấy cảnh máu me như vậy đều sẽ hét lên hoặc hoảng sợ, nhưng Nguyệt Nhi lại không tỏ ra sợ hãi. Hàn Tử Lam hài lòng, thế cũng tốt, đỡ phải rước thêm phiền phức cho hắn.
Từ hôm Hàn Tử Lam chỉnh mấy người Hàn gia thì không còn ai đến làm phiền hắn nữa. Đồ ăn cùng phong phú thêm chút, có thêm thịt thà cùng rau củ, hắn không phải ăn cháo trắng cùng bánh bao chay nữa. Hàn Tử Lam cảm thấy hơi nuối tiếc, biết thế hắn đã chỉnh mấy người kia sớm hơn một chút.
Hàn Tử Lam bên này đang tận hưởng cuộc sống thanh bình vui vẻ thì mấy người Hàn gia bên kia lại ăn ngủ không yên. Đã nửa đêm, Hàn Khiêm vẫn ngồi trong thư phòng giải quyết công chuyện. Mấy ngày gần đây hắn rất đau đầu vì chuyện của đứa con riêng cùng với chuyện làm ăn với Cố Tịnh Hải. Hắn muốn mua lại mảnh đất phía Tây kinh thành để mở rộng kinh doanh, Hàn Khiêm đương nhiên không thể để hắn dễ dàng như vậy, liên tục đòi hỏi thêm điều kiện, ròng rã đã hơn hai tuần. Cố Tịnh Hải này tuy còn trẻ nhưng lại mưu mô tính xảo, khó đối phó, lão luôn luôn ở trong trạng thái cảnh giác cao. Đứa con riêng Hàn Tử Lam kia trùng hợp lại như biến thành một người khác, quậy một trận náo loạn cả Hàn gia, Hàn Khiêm phải rất vất vả mới đem chuyện này lặng xuống, để Cố Tư Hải nắm được thì lão chắc chắn sẽ gặp bất lợi. Kì thực Hàn Khiêm không biết, Cố Tư Hải đã biết từ lâu rồi.
"Lão gia, Cố trang chủ đến tìm."
Tiếng nói chậm rãi của tiểu tư ở bên ngoài vọng vào, Hàn Khiêm nhíu mày, vừa nhắc đến tào tháo thì tào tháo liền xuất hiện, nửa đêm nửa hôm Cố Tư Hải này đến là có mưu tính gì.
"Cho người vào."
Cố Tư Hải bước vào thư phòng một mình, hắn luôn giữ trên mặt một nụ cười tưởng chừng như ôn hoà vô lại, nhưng bên trong lại đầy mưu tính gian xảo. Hàn Khiêm trong ngoài bất nhất, trong lòng không ưa hắn nhưng ngoài mặt vẫn cười cười thân thiện
"Cố trang chủ muộn như này vẫn đến tìm Hàn mỗ, không biết là có chuyện gì muốn nói?"
"Ta đến để bàn với ông về mảnh đất phía Tây kia."
Lại là chuyện này, Cố Tư Hải này thật là cứng đầu. Hàn Khiêm lão đã dùng đủ mọi cách chèn ép hắn nhưng Cố Tư Hải lại cố tình thử thách sự kiên nhẫn, nằm lì ở Hàn gia không chịu đi.
"Cố trang chủ, về mảnh đất phía Tây, ta đã nói rồi, nếu ngài không chấp nhận giá 50 lượng vàng cùng một nửa lợi nhuận của việc buôn bán ở đó sau này thì ta sẽ không bán. Dạ Nguyệt trang của ngài làm ăn buôn bán lớn, trải dài từ Bắc vào Nam, cho ta một nửa lợi nhuận việc làm ăn của ngài ở mảnh đất phía Tây nhỏ nhoi kia cũng đâu ảnh hưởng gì."
Cố Tư Hải đối với thái độ cứng đầu của Hàn Khiêm không hề ngạc nhiên, hắn đã đối đầu với lão già hói này hơn hai tuần, nằm lì ở Hàn gia đến phát chán rồi, bây giờ phải giải quyết xong xuôi rồi ôm vật nhỏ kia về. Cố Tư Hải cho Hàn Khiêm cơ hội cuối cùng
"Hàn Khiêm, ngài thật sự không muốn suy nghĩ lại sao?"
"Không, nếu Cố trang chủ không còn chuyện gì khác thì mời về cho, Hàn mỗ muốn đi nghỉ ngơi."
Được rồi lão già, tôi đã cho ông cơ hội cuối cùng nhưng ông lại không biết thức thời, tôi đành phải dùng đến chiêu cuối cùng này.
"Hàn Khiêm, ta nghe nói ông có một đứa con riêng mắt xanh vô cùng xinh đẹp."
Hàn Khiêm vốn muốn đuổi người đi lập tức giật mình, lão ngạc nhiên nhìn chằm chằm nam nhân đối diện. Cố Tư Hải chỉ nói một câu mập mờ rồi im lặng hứng thú nhìn biểu cảm của Hàn Khiêm từ ngạc nhiên chuyển sang tức giận. Hàn Khiêm tức giận đập bàn
"Sao ngươi lại biết chuyện đó?"
Cố Tư Hải câu lên một nụ cười gian xảo, ánh mắt thập phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ
"Hàn Khiêm, cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, ông nghĩ mình giấu được bao lâu? Còn lý do tôi biết được, ông cũng biết rõ rồi đi, người Dạ Nguyệt trang của tôi có tai mắt ở khắp mọi nơi, đến cả một con giun dưới đất cũng lật lên được, huống hồ là một thiếu niên còn sống sờ sờ."
Cố Tư Hải nói một nửa là nói dối, nếu không phải đêm hôm đó hắn rảnh rỗi chẳng có gì làm đi lung tung trong cơ ngơi của Hàn gia mới gặp được Hàn Tử Lam. Hàn gia giấu rất kĩ, nếu không phải do may mắn thì hắn sẽ phải ở lại đây lâu dài.
Hàn Khiêm thở dài, cuối cùng đành phải chấp nhận thoả hiệp, coi như là Cố Tư Hải cao tay
"Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Đơn giản thôi, tôi muốn Hàn Tử Lam, mảnh đất kia tôi mua với giá 30 lượng vàng, ông cũng không được nhận bất cứ lợi nhuận nào từ việc làm ăn của tôi."
Hàn Khiêm nghe xong nổi giận đập bàn, nói lớn một tiếng "Không được". Cố Tư Hải cũng chẳng chịu chùn bước, hắn tuyệt đối sẽ không để cho lão già hói này chen chân vào chuyện làm ăn của hắn.
"Vậy thì ông cứ đợi đấy, sáng mai tin về đứa con riêng của ông sẽ lan ra cả kinh thành này."
Hàn Khiêm tức giận vô cùng nhưng không thể làm gì được, hắn không thể làm ảnh hưởng đến danh tiếng Hàn gia, càng không thể để người ngoài biết hắn có một đứa con dị tộc. Nhưng nếu chấp nhận thì lại có lợi với Cố Tư Hải rồi.
"Nhanh lên, đừng có làm tốn thời gian của tôi. Dù sao ông cũng không muốn làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Hàn gia, cũng không muốn nhìn mặt đứa con riêng kia, chi bằng, giao cho tôi, tôi sẽ thay ông chăm sóc nó. Cứ yên tâm, Cố Tư Hải tôi là người giữ chữ tín, sẽ không để bất cứ một ai biết Hàn Tử Lam là người của Hàn gia. Nào suy nghĩ đi, tôi cần một câu trả lời. Chỉ cần ông đồng ý, ngày mai tôi liền đi luôn, không làm phiền Hàn gia nữa."
Hàn Khiêm phải đứng giữa việc thu được lợi nhuận từ Cố Tư Hải và danh tiếng của Hàn gia. Kì thực 30 lượng vàng mảnh đất phía Tây kia đối với lão cũng không phải là thiệt thòi, chỉ là hắn lâu nay rất muốn chen một chân vào việc làm ăn của Dạ Nguyệt trang. Hàn Khiêm thở dài, thôi được, vì thể diện của Hàn gia, lão đành từ bỏ cơ hội lần này, sau này còn dài, lão sẽ tìm cách khác. Dù sao hành động của đứa con riêng kia mấy hôm trước khiến lão bắt đầu nằm ngoài tầm kiểm soát rồi.
"Được, ta chấp nhận."
"Đây là giao ước mua bán đất đai, mời ngài đóng dấu xác nhận."
Hàn Khiêm đọc lướt qua tờ giấy một lượt rồi lấy con dấu in lên tờ giấy đồng ý.
Kế hoạch cuối cùng cũng thành công, Cố Tư Hải nở nụ cười hài lòng, tâm trạng tốt lên không ít
"Hàn Khiêm, đúng giờ Thìn ta sẽ đem 30 lượng vàng đến cho ông và ông cũng phải giữ lời hứa, giao Hàn Tử Lam ra."
Hàn Khiêm gật đầu, Cố Tư Hải xong xuôi đứng dậy mĩ mãn đi về ngủ. Thấy Cố Tư Hải đã đi khuất, Hàn Khiêm lúc này mới dám bộc lộ cơn tức giận, đem gạt hết đồ đạc cùng giấy tờ xuống đất. Lão thở hổn hển, gọi tiểu tư ở ngoài vào
"Sáng mai, ngươi đến chỗ Hàn Tử Lam bảo hắn thu dọn đồ đạc, đúng giờ Thìn đến thư phòng."
Tiểu tư nghe lệnh gật đầu rồi cúi xuống dọn dẹp đồ rơi vãi trên mặt đất.
Bên kia Hàn Tử Lam đang ngủ say mà không biết bản thân đã bị cha ruột coi như một món đồ đem đi trao đổi với người khác.