Cố Tư Hải ngồi trong thư phòng, trên bàn là một lá thư viết một đống kí hiệu kì dị, hắn đọc lướt một lúc liền đem lá thư tới bên cây nên đang cháy đốt, gương mặt lạnh lẽo toả ra hàn khí người sống chớ lại gần. Tro tàn màu đen rơi xuống bàn bị hắn đem bỏ vào gốc cây bên cạnh. Cố Tư Hải ngồi trên ghế trầm ngâm suy nghĩ.
Một hắc y nhân từ cửa sổ nhảy vào phòng không một tiếng động, thái độ cung kính cúi chào Cố Tư Hải
"Trang chủ, chuyện ngài nhờ ta tìm đã có thông tin rồi."
Cố Tư Hải nghe vậy nhướn mày, khí lạnh quanh thân giảm bớt.
"Nói."
"Thiếu niên hôm đó trang chủ nhìn thấy là con riêng của Hàn Khiêm, tên Hàn Tử Lam, năm nay 17 tuổi. Nghe nói mẹ Hàn công tử là nữ nhân dị tộc, tóc vàng, mắt xanh, bị bán vào thanh lâu làm kĩ nữ. Hàn Khiêm ngủ với nàng, vô tình làm nàng có thai. Mẹ Hàn công tử lấy y ra ép buộc Hàn gia. Vì sợ làm ảnh hưởng đến danh tiếng, Hàn gia đành phải đưa hai mẹ con vào phủ. Mẹ Hàn công tử đến năm y 10 tuổi thì qua đời."
Cố Tư Hải không ngờ tới lão già đầu hói kia bề ngoài là một người yêu vợ thế mà lại ra ngoài có con riêng. Cố Tư Hải nhớ lại ngày hôm qua, trên thân thể tuyết trắng gầy yếu phủ đầy những vết bầm tím đặc biệt ghê người.
"Vậy những vết bầm tím trên người y thì sao?"
"Cái này có lẽ là bị con của Hàn phu nhân đánh. Ta nghe ngóng được hôm trước Hàn đại thiếu gia theo đuổi Chu tiểu thư không được, tâm trạng tức giận đen trút lên đầu Hàn công tử. Hàn công tử bị đánh cũng không phải một hai lần, từ bé đến lớn bị đánh thành quen."
Nghĩ đến mỹ nhân yếu ớt như vậy ngày ngày chịu tra tấn lớn lên, Cố Tư Hải có chút thương hoa tiếc ngọc.
"Còn gì nữa không?"
"Ta chỉ tìm hiểu được có vậy. Hàn gia giấu rất kín, ta cũng phải rất vất vả mới moi được chút thông tin này."
Cố Tư Hải cũng không tức giận, thông tin như này đối với hắn cũng đủ rồi. Hắn liền vẫy tay cho hắc y nhân rời đi
"Được rồi, ngươi lui xuống đi."
Hắc y nhân cúi người một cái rồi vụt một cái biến mất không một dấu vết. Trong phòng chỉ còn lại một mình Cố Tư Hải, hắn ngồi ngẫm nghĩ, ngón tay gõ nhẹ bàn, âm thanh trầm đυ.c trong không gian im lặng đặc biệt nổi bật. Lần này hắn tới Hàn gia là muốn bàn chuyện làm ăn nhưng lão già hỏi kia lại vô cùng lươn lẹo, luôn tìm cách ăn chẹt của hắn, đặt ra một đống điều kiện vô lý. Cố Tư Hải mấy ngày đang rất đau đầu tìm cách xử lý Hàn gia này, nhưng Hàn gia quả thật cũng là một con cáo già rất khó chơi. Cố Tư Hải không tin, gia đình nào cũng có một bí mật không thể nói ra, hắn nhất định phải nắm được thóp của Hàn gia. Trời đúng là thương người, hắn đã tìm ra được bí mật Hàn gia muốn giấu rồi, chính là vật nhỏ mắt xanh kia. Cố Tư Hải nở nụ cười, ván cờ lần này Cố Tư Hải hắn nắm chắc phần thắng.
"Hắt xì!!"
Bên kia Hàn Tử Lam đang ngồi đọc sách liền hắt xì một tiếng, Nguyệt Nhi đem vải cùng kim chỉ vứt xuống chạy tới lo lắng hỏi
"Lam ca ca, huynh có sao không?"
Hàn Tử Lam giụi mũi một cái lắc đầu, hắn chỉ cảm thấy mũi có chút ngứa thôi, vậy mà Nguyệt Nhi đã lo đến độ này rồi. Thấy Hàn Tử Lam không sao, nàng cũng không lo lắng nữa, quay trở về ngồi thêu nốt bông hoa mẫu đơn đang dở. Hàn Tử Lam liền tập trung đọc tiếp quyển sách trên tay. Quyển sách này là hắn tìm được ở trong góc tủ quần áo, bên trong viết về mấy loại thảo dược, dù sao hắn cũng chẳng có gì làm, đọc sách về thảo dược cũng tốt, sau này lỡ chẳng may lại cần đến.
Đọc một hồi mắt cảm thấy mỏi, Hàn Tử Lam cũng không gượng ép bản thân, cất quyển sách đi. Nguyệt Nhi thấy hắn đã buồn ngủ thì lặng lẽ đứng dậy thu dọn đồ, thổi tắt nến rồi bước ra cửa, trước khi đi không quên chúc hắn một tiếng ngủ ngon, Hàn Tử Lam cũng lịch sự chúc lại nàng. Đêm nay hắn ngủ rất tốt, không còn bị lạ giường nữa.
Hàn Tử Lam luôn có một chiếc đồng hồ sinh học, đúng 6 giờ hắn liền tự thức giấc. Đến thời đại này hắn vẫn giữ nguyên thói quen đó, đứng dậy vươn vai một cái rồi bước ra ngoài. Trời sớm mùa thu có chút se se lạnh, những giọt sương lấp lánh còn đọng trên tán lá, tiếng chim hót rả rích trong các tán cây. Khung cảnh thiên nhiên hài hòa không chút khói bụi, không có tiếng còi xe khiến lòng người cảm thấy thật thoải mái.
Hàn Tử Lam trông thấy Nguyệt Nhi đã dậy rồi, nàng đang đứng tưới cây trong vườn. Thấy Hàn Tử Lam dậy, nàng lại nở nụ cười quen thuộc
"Lam ca ca, sớm. Bây giờ vẫn còn sớm, ta sợ nhà bếp vẫn chưa nấu xong."
"Không sao, ta muốn luyện võ một chút. Khi nào xong xuôi ngươi gọi ta một tiếng."
Nguyệt Nhi thấy Hàn Tử Lam nói muốn luyện võ cảm thấy có chút tò mò, nàng chưa từng thấy người luyện võ bao giờ
"Lam ca ca, ta có thể xem huynh luyện võ được không? Đi mà, ta hứa sẽ ngồi im lặng không ảnh hưởng đến huynh."
Hàn Tử Lam đối với chuyện bị người nhìn xem cũng không ngại ngùng gì, hắn gật đầu. Nguyệt Nhi vô cùng phấn khích lui tới thềm đá ngồi xuống, trong mắt tràn đầy háo hức mong đợi. Hàn Tử Lam cũng chẳng để ý tới nàng nữa, hắn rút chủy thủ ra luyện chém vài đường. Lưỡi dao màu bạc theo từng động tác của Hàn Tử Lam loé lên tia sáng nhàn nhạt, thân hình hắn linh hoạt biến đổi nhiều tư thế. Nguyệt Nhi ngồi xem không hiểu gì nhưng chỉ cảm thấy rất đẹp, nam tử một thân thuần trắng, mái tóc đen dài cùng ta áo trắng bay bay tựa như một vị tiên tử, nàng ngồi xem đến mê mẩn.
Hàn Tử Lam tập một hồi thấy thấm mệt, dù sao thân thể này cũng không khoẻ mạnh như kiếp trước, mới tập được hơn nửa canh giờ đã không chịu nổi, phải từ từ cải thiện thêm. Hắn chuyển bài tập, thử ném dao. Nguyệt Nhi chỉ thấy vụt một tiếng, dao bạc đã cắm xuyên qua một con bướm đâm sâu vào thân cây, khỏi nói lực tay cùng độ chuẩn xác phải nhạy bén đến mức nào. Chỉ có Hàn Tử Lam biết, một dao này của hắn lực vẫn chưa đủ mạnh, khoảng cách vẫn còn gần, liền rút ra làm lại nhiều lần.
Nguyệt Nhi ngồi xem một lúc ước chừng thấy đã đến giờ liền lặng lẽ đi tới nhà bếp lấy đồ ăn. Lúc nàng đi về thấy Hàn Tử Lam đã ngưng tập, đang rửa mặt ở góc vườn. Nàng thấy thời tiết hôm nay rất đẹp, quyết định ăn ở ngoài. Nguyệt Nhi đem đồ ăn đặt lên bàn đá ngoài sân. Hàn Tử Lam xong xuôi liền đi tới, lại là cháo cùng với bánh bao, có điều lần này cháo có thêm một chút rau xanh, coi như đã khá hơn so với hôm qua rồi. Hắn đem cháo cùng bánh bao đưa cho Nguyệt Nhi, còn mình thì chỉ ăn hai chiếc bánh bao chay, dù sao Nguyệt Nhi cũng là con gái, nàng nên ăn nhiều chút. Nguyệt Nhi thấy vậy cảm động, đem bánh bao bẻ nửa đưa cho hắn, nàng chỉ ăn một tô cháo cùng một nửa bánh bao là đủ rồi.
Hôm nay hai người không ra ngoài, Hàn Tử Lam lại lấy quyển sách hôm qua đang đọc dở ra đọc tiếp, Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh thêu hoa. Bầu không khí yên bình kéo dài không được bao lâu thì có tiếng ồn ào từ đằng xa, Hàn Tử Lam đặt sách xuống, định để xem ai là người tới. Nguyệt Nhi vừa nghe thấy giọng nói từ xa mặt liền biến sắc, nàng lập tức kéo Hàn Tử Lam đứng dậy muốn chạy vào phòng. Hàn Tử Lam nghi hoặc nhìn Nguyệt Nhi đem cửa phòng khoá chặt lại, gương mặt trắng bệch sợ hãi.
"Nguyệt Nhi, ngươi làm sao vậy?"
"Lam ca ca, người đó là Hàn đại công tử, Hàn Tử Thiên."
Hàn Tử Lam hoạt động não một lúc mới nhớ ra Hàn Tử Thiên kia là ai, là người đã một cước đánh chết thân chủ khiến hắn xuyên vào thân thể này. Hàn Tử Lam lập tức lạnh mặt, dù sao hắn đã ức hϊếp thân chủ, hắn nhất định sẽ cho Hàn Tử Thiên kia một trận.
"Thằng ăn mày kia, mày ra đây nhanh lên."
Nghe giọng nói cao ngạo kia Hàn Tử Lam liền đoán chắc là Hàn Tử Thiên đã tới rồi. Nguyệt Nhi nghe giọng nói ấy càng run rẩy lợi hại, gương mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy. Hàn Tử Lam thấy vậy liền quay sang xoa đầu nàng an ủi
"Nguyệt Nhi, ngươi đừng sợ ta sẽ không để hắn làm gì ngươi đâu."
"Nhưng….Lam ca ca, ta sợ hắn lại đánh huynh như lần trước."
"Đừng lo, ngươi chỉ cần đứng sau lưng ta là được."
Nguyệt Nhi trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng giọng nói ôn nhu cùng thái độ bình tĩnh của Hàn Tử Lam khiến nàng bình tĩnh lại, tin tưởng nam nhân trước mặt. Hàn Tử Lam thấy Nguyệt Nhi đã bình tĩnh hơn, liền dứt khoát mở cửa ra.
Hàn Tử Thiên đứng ngoài đợi thấy lâu mà vẫn không có động tĩnh gì, hắn bắt đầu cảm thấy mất kiên nhẫn, chuẩn bị đập cửa thì cánh cửa kia lại mở ra. Hắn vốn định mở miệng ra nói những lời khinh miệt như mọi khi thì sững lại, mở to mắt nhìn chằm chằm người trước mặt. Trước mắt hắn là một mỹ nhân có đôi mắt màu xanh trong như ngọc, đôi mắt ấy từ trên bậc cao lạnh nhạt nhìn hắn, làn da trắng nõn. Hàn Tử Thiên cảm giác hơi thở như bị mỹ nhân trước mặt cướp đi, hắn thực sự là bị mỹ nhân câu lấy hồn.
Hàn Tử Lam thấy Hàn Tử Thiên thì trong lòng chán ghét vô cùng, dù sao thì mặt mũi cũng là ấn tượng đầu tiên đối với một người. Mà Hàn Tử Thiên lại khác hoàn toàn với thân chủ này, chiếc cằm nhọn hoắt, mắt híp, trên mặt đầy tàn nhang, nhìn qua còn tưởng hai người không cùng huyết thống. Hàn Tử Lam thấy hắn cứ đứng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm hắn thì đoán ra được y là bị vẻ đẹp của khối thân thể này mê hoặc rồi. Hàn Tử Lam chậm rãi bước tới gần, tay búng "tách" một tiếng trước mặt Hàn Tử Thiên đang ngơ ngẩn kia. Hàn Tử Thiên giật mình hoàn hồn lại, nhìn thấy mỹ nhân đang đứng gần thì mặt "soạt" một cái đỏ bừng.
"Mỹ...mỹ nhân, sao nàng lại ở chỗ này?"
Hàn Tử Lam nghe được lạnh giọng cười một tiếng, tiếng cười lanh lảnh tựa chuông bạc khiến Hàn Tử Thiên càng thêm mê mẩn.
"Ta không ở đây thì ở đâu, Đại ca."
Hàn Tử Thiên lại ngơ ngẩn, mỹ nhân ở đây? Ở chỗ của thằng ăn mày kia, lại còn gọi hắn là Đại ca?
Hàn Tử Lam nhìn bộ dạng ngơ ngẩn ngu xuẩn của Hàn Tử Thiên, lòng càng thêm khinh thường, chỉ là loại biếи ŧɦái không có não, nhìn qua thì hắn cũng chỉ là loại rơm rạ, có lẽ võ công không cao, chỉ cần một chút tiểu xảo cũng có thể đánh thắng hắn được. Hàn Tử Lam nhẹ giọng, nở nụ cười âm u
"Ta chính là thằng ăn mày ngươi đang tìm đây."
Hàn Tử Thiên trong lòng "oanh" một tiếng, mỹ nhân vậy mà lại là thằng ăn mày bẩn thỉu nhem nhuốc kia. Bình thường hắn đều thấy tên kia để tóc dài che mặt, chưa từng nhìn thấy gương mặt thật của y, không ngờ lại kinh diễm đến như vậy. Dù sao cũng chỉ là một thằng con riêng thấp bé không có tiếng nói, xinh đẹp đến mấy vẫn chỉ yếu ớt như trước, Hàn Tử Thiên cười thầm trong lòng một tiếng, ngoài mặt lại giả vờ là một chính nhân quân tử
"Thật không ngờ đệ đệ lại thay đổi nhiều đến vậy, ta thật bất ngờ. Là ta lo lắng đệ vẫn chưa khoẻ nên đến thăm, bây giờ thì có vẻ đã ổn rồi. Đệ cứ nghỉ ngơi đi, ta đi trước."
Hàn Tử Thiên nói xong xoay người cùng tiểu tư xoay người đi. Hàn Tử Lam cùng Nguyệt Nhi đứng đó đều ngơ ngác không hiểu chuyện gì
"Lam ca ca, Đại công tử như vậy là….tha cho chúng ta rồi đúng không?"
Hàn Tử Lam nhíu mày, hắn không tin Hàn Tử Thiên này thấy được gương mặt thật của hắn thì động tâm, nhất định Hàn Tử Thiên đang mưu tính điều gì đó
"Nguyệt Nhi, sau này ngươi hãy cẩn thận chút, tốt nhất là tránh xa hắn ra."
Nguyệt Nhi mờ mịt gật đầu, Hàn Tử Lam thấy cũng không còn chuyện gì nữa liền kéo nàng vào nhà.
Hàn Tử Thiên bước đi đằng trước, tiểu tư đi theo sau hắn, vẻ mặt có chút thắc mắc
"Thiếu gia, sao hôm nay người lại không đánh thằng ăn mày kia như mọi khi?"
Hàn Tử Thiên dừng lại, tiểu tư vì không chú ý nên suýt chút đâm sầm vào người hắn. Hàn Tử Thiên xoay người, trên mặt nở một nụ cười bỉ ổi
"Tiểu Đậu, ngươi theo ta lâu như vậy mà vẫn không thông minh hơn chút nào vậy?"
Thấy tiểu tư nhà mình vẫn ngơ ngơ ngác ngác như con nai tơ, Hàn Tử Thiên bực mình, trong mắt tràn đầy khinh bỉ, thật đúng là lũ ăn hại
"Thằng con riêng kia đã lộ ra gương mặt thật, ta thật không ngờ nó lại có vẻ đẹp kinh diễm đến vậy. Nhưng dù có đẹp đẽ như nào cũng chỉ là một bình hoa trang trí, yếu ớt, vô dụng. Bây giờ là ban ngày nhiều người qua lại, không tiện hành động."
Tiểu tư nghe xong liền hiểu ra, trong lòng hắn thập phần mỉa mai vị thiếu gia nhà hắn nhưng cũng không khỏi bội phục sự bỉ ổi của hắn. Ngoài mặt tiểu tư tỏ ra khâm phục y, giọng nói nịnh nọt
"Thiếu gia, người thật là thông minh, nô tài ngu ngốc không hiểu."
Hàn Tử Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng nhưng hiển nhiên trong lòng vô cùng hài lòng.
"Tiểu Đậu, ta nghe nói ngươi để ý nha đầu Nguyệt Nhi kia lâu rồi đúng không?"
"Dạ…Ý thiếu gia là …?"
Hàn Tử Thiên cười cười không nói, tiểu tư ngẫm nghĩ một lúc liền hiểu ra, cả hai cùng nhau cười phá lên. Chủ nào tớ nấy, đều bỉ ổi như nhau.
Cả một buổi chiều yên bình không còn ai đến làm phiền, Hàn Tử Lam cảm thấy vô cùng dễ chịu. Ở thời đại này không có tiếng còi xe, cũng không có âm thanh ồn ào của mấy cái loa phát thanh, hắn có thể thoải mái đọc sách mà không sợ bị quấy rầy. Thỉnh thoảng Nguyệt Nhi cũng hỏi hắn một số thứ trong sách, hai người trao đổi vô cùng vui vẻ. Hàn Tử Lam cũng nhận ra Nguyệt Nhi chỉ đọc được vài từ đơn giản, còn lại đều mù tịt. Vậy là Hàn Tử Lam quyết định mỗi ngày sẽ dạy nàng học chữ, coi như có thêm việc để gϊếŧ thời gian.
Buổi tối, hắn ngồi bên cạnh chỉ Nguyệt Nhi luyện chữ, nàng mới đầu viết rất xấu, sau này luyện tập nhiều sẽ dần đẹp lên. Nguyệt Nhi chăm chú luyện suốt mấy canh giờ, Hàn Tử Lam cũng ngồi đọc sách, quyển sách này hắn đọc cũng gần hết rồi, cũng ghi nhớ được nhiều thông tin hữu ích. Chợt có tiếng đổ vỡ ở ngoài sân, hai người giật mình. Nguyệt Nhi chủ động đứng dậy
"Lam ca ca, để ta đi xem cho."
Hàn Tử Lam gật đầu, Nguyệt Nhi đi ra ngoài kiểm tra. Nàng đi chưa được bao lâu Hàn Tử Lam liền nghe thấy một tiếng hét thất thanh, hắn lập tức phản ứng, lấy chủy thủ bạc ra cất vào trong người rồi chạy ngay ra ngoài. Vừa ra ngoài cửa, Hàn Tử Lam liền bị hình ảnh trước mắt làm hắn nổi điên. Nguyệt Nhi bị một người đàn ông đè trên mặt đất, lôi lôi kéo kéo, vạt áo bị kéo xuống lộ ra bờ vai trắng, nàng liều mạng giãy giụa phản kháng nhưng vô vọng. Hàn Tử Lam lập tức nhảy tới đá cho tên kia một cái vào bụng, vì tức giận hắn cũng chẳng màng đến kĩ thuật, dùng hết sức đá một cái thật mạnh, tên biếи ŧɦái kia ăn đau lăn sang một bên ôm bụng quằn quại. Hàn Tử Lam đỡ Nguyệt Nhi dậy, cởi ngoại bào khoác lên người nàng rồi đứng đằng trước che chắn. Hắn nhận ra người đàn ông kia, là tiểu tư đi theo Hàn Tử Thiên. Tiểu tư xuất hiện ở đây, đồng nghĩa với việc Hàn Tử Thiên chắc chắn có mặt.
"Ha ha ha, thật không ngờ đệ trông yếu ớt như vậy mà lại mạnh như vậy."
Đúng như Hàn Tử Lam dự đoán, Hàn Tử Thiên là kẻ chủ mưu. Hắn nhìn thẳng vào Hàn Tử Thiên, con ngươi xanh lạnh lẽo
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Ta vì lo lắng cho đệ nên mới đến đây thăm đệ thôi."
"Đừng có giả vờ, ngươi muốn gì, nói nhanh lên rồi cút đi, không đừng trách ta vô tình."
Hàn Tử Thiên đối với lời đe doạ của Hàn Tử Lam không hề sợ hãi, hắn bước lại gần, buông ra những lời cợt nhả
"Lam đệ vậy mà lại đanh đá như vậy, bất quá ta thích."
Hàn Tử Thiên một tay chế trụ cổ tay của Hàn Tử Lam, Nguyệt Nhi đứng sau thấy tình hình không ổn, nàng lập tức xông tới
"Không được, ngươi buông Lam ca ca của ta ra….. Á"
Hàn Tử Thiên thấy phiền, một cước đem nàng đá văng ra xa
"Nha đầu chết tiệt, đừng làm phiền ta."
Hàn Tử Lam thấy Nguyệt Nhi bị đá, nằm trên mặt đất đau đớn, Hàn Tử Thiên đã chạm tới giới hạn của hắn rồi. Hàn Tử Thiên chưa kịp quay đầu lại liền bị một lực lật lại kéo xuống, toàn bộ phần lưng cùng sau đầu nặng nề đập mạnh xuống đất phát ra một tiếng vang lớn. Hắn còn đang ngơ ngác chưa kịp phản ứng đã bị người lôi dậy đánh một cú vào phần xương sườn, cả l*иg ngực dấy lên một trận đau đến thấu xương, đau đến mức hắn không thể mở miệng gào thét, chỉ có thể nằm một chỗ hấp hối. Hàn Tử Lam từ trên cao nhìn Hàn Tử Thiên nằm thoi thóp phía dưới vẫn cảm thấy không đủ, một chân giẫm mạnh lên bụng hắn, Hàn Tử Thiên lúc này mới phát ra tiếng gào thê thảm. Hàn Tử Lam thấy dễ chịu hơn một chút liền nhấc chân, hắn cũng không muốn cho người này chết dễ dàng như vậy.
Tiểu tư thấy Hàn Tử Lam ngừng đánh, hắn liền lồm cồm bò lại đỡ Hàn Tử Thiên đã ngất xỉu dậy rồi vội vàng chạy đi. Hàn Tử Lam cũng chẳng để ý, đỡ Nguyệt Nhi dậy, trong mắt ngập tràn lo lắng
"Ngươi có sao không?"
"Lam ca ca, ta không sao đâu, dù sao bị đá một cái như này có là gì, ta cũng quen rồi."
Hàn Tử Lam càng nghe lại càng đau lòng, nữ tử này lúc trước hẳn đã chịu không biết bao uất ức nhưng nàng vẫn luôn lạc quan, vui vẻ.
"Nguyệt Nhi, từ bây giờ ta sẽ bảo vệ ngươi, không để kẻ nào bắt nạt ngươi nữa."
Nguyệt Nhi nghe vậy không kìm được nước mắt, nàng lau đi những giọt nước mắt, gật đầu thật mạnh, nàng cuối cùng cũng có một ca ca thực sự rồi.
Hàn Tử Lam không biết, từ đầu đến giờ mọi việc đều được thu vào mắt của một bóng người ngồi trên cây. Cố Tư Hải hôm nay cảm thấy nhàm chán, vốn định đến tiểu viện sau nhà ngắm vật nhỏ mắt xanh thì lại trông thấy một màn như vậy. Đến khi Hàn Tử Thiên giữ tay của Hàn Tử Lam, hắn cảm thấy không ổn, định nhảy xuống làm anh hùng cứu mỹ nhân thì thật không ngờ, mỹ nhân thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh lại mạnh đến như vậy. Hàn Tử Lam người này ra tay nhanh gọn lại ngoan độc, đều nhằm trúng chỗ hiểm mà đánh, Hàn Tử Thiên xem ra chịu đau đớn không ít rồi.
Cố Tư Hải ngồi nhìn Hàn Tử Lam dìu Nguyệt Nhi vào phòng xong xuôi, hắn ngồi trên cây trầm ngâm suy nghĩ, đáy mắt hiện lên tia hứng thú nồng đậm. Hàn Tử Lam người này, hắn muốn.