Trọng Sinh Chi Trang Chủ Phu Nhân

Chương 5 - Rời khỏi Hàn gia

Hôm sau, Hàn Tử Lam như mọi ngày ở trong sân rèn luyện thân thể, Nguyệt Nhi ngồi một bên chăm chú xem hắn. Đột nhiên tiểu tư của Hàn Khiêm bước vào, trông thấy Hàn Tử Lam hắn liền nhớ lại khung cảnh máu me ngày hôm đó, thân mình không nhịn được run rẩy sợ hãi, nhưng việc Hàn lão gia đã giao, hắn không thể làm trái lệnh

"Hàn nhị thiếu gia, Hàn lão gia có lệnh ngài hãy thu thập đồ đạc, đúng giờ Thìn đem đến chính viện."

*Giờ Thìn từ 7h đến 9h sáng*

Hàn Tử Lam nhíu mày, đang yên đang lành lão già kia lại bắt hắn thu dọn đồ đạc là có ý gì? Hàn Tử Lam lạnh mặt nhìn tiểu tư kia khiến hắn càng thêm run rẩy lợi hại

"Lão già kia bắt ta thu dọn đồ đạc là có ý gì?"

"Nô...nô tài không biết, nô tài chỉ vâng lệnh lão gia đến thông báo với ngài."

Hàn Tử Lam cảm thấy bản thân cũng không moi được tin tức gì từ chỗ tên tiểu tư nhát gan kia liền phẩy phẩy tay ý bảo hắn rời đi. Tiểu tư thấy vậy như được ân xá, cúi chào một cái rồi lập tức chạy đi ngay.

Hàn Tử Lam trầm ngâm suy nghĩ, Hàn Khiêm bảo hắn thu dọn đồ đạc là muốn tống cổ hắn ra khỏi đây sao? Cũng tốt, dọn ra ngoài dù sao đỡ hơn phải ở trong Hàn gia bị người khác coi thường.

"Nguyệt Nhi, ngươi đem đồ thu dọn lại đi."

Nguyệt Nhi đứng nghe từ đầu đến cuối cũng ngầm hiểu ra được Hàn lão gia là đang có ý định đuổi Hàn Tử Lam đi. Nàng cảm thấy lo lắng, Lam ca ca sẽ bỏ nàng lại đi một mình sao?

"Lam ca ca, huynh….sẽ bỏ ta mà đi sao."

Hàn Tử Lam bây giờ mới để ý vấn đề này, nếu hắn dọn đi Nguyệt Nhi sẽ ở lại Hàn gia một mình, chắc chắn nàng sẽ bị đám người kia bắt nạt. Hắn cũng đã nhận nàng làm em gái, dù có thế nào hắn cũng sẽ đưa Nguyệt Nhi đi cùng

"Nguyệt Nhi, ta sẽ không bỏ ngươi lại, ngươi là muội muội của ta, ta nhất định sẽ tìm mọi cách đưa ngươi đi cùng, ta hứa."

Nghe được lời hứa đó, Nguyệt Nhi lập tức yên tâm, Lam ca ca nhất định sẽ không bỏ rơi nàng. Nguyệt Nhi gạt đi lo âu, đi vào phòng thu dọn đồ đạc.

Đồ đạc của hai người cũng chẳng nhiều lắm, Hàn Tử Lam cùng Nguyệt Nhi mỗi người cũng chỉ có một vài bộ đồ cũ cùng một ít đồ dùng khác. Hàn Tử Lam cũng không quên gom hết bạc và trang sức cùng với sách đi, đây là những thứ quan trọng không thể thiếu được. Còn lại 35 lượng bạc cùng đống trang sức ít ỏi kia, có lẽ cũng đủ cho hai người sống một thời gian. Tổng lại cũng chỉ có ba bọc đồ.

Đúng giờ Hàn Tử Lam cùng Nguyệt Nhi xách đồ đến chính viện, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang ngồi bên cạnh Hàn Khiêm, thì vô cùng ngạc nhiên, người này chính là đêm đầu tiên hắn xuyên đến đây gặp ở hồ nước nóng sau nhà. Cố Tư Hải đang ngồi nói chuyện với Hàn Khiêm thì nhìn thấy vật nhỏ hắn luôn mong ước bước vào, nhìn biểu cảm ngạc nhiên của y thì trong lòng liền manh một trận. Cố Tư Hải kiềm chế cảm xúc muốn nhào lên ôm vật nhỏ vào lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản. Hàn Khiêm thấy Hàn Tử Lam bước vào, cũng không muốn tốn thêm thời gian nữa

"Cố trang chủ, người đã tới rồi, ngài hãy làm theo đúng hẹn ước đi."

"Được."

Người cũng đã tới, hắn cũng không muốn ở lâu thêm nữa, liền ra ám hiệu sai người khiêng một chiếc hòm tới. Hàn Khiêm nhận hòm mở ra kiểm tra, đếm đủ 30 lượng vàng tâm trạng thoải mái hơn nhiều. Hàn Tử Lam đứng nhìn một màn vừa rồi ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì

"Mấy người đang làm trò gì?"

Hàn Khiêm liếc nhìn Hàn Tử Lam lạnh nhạt không nói gì, hắn đứng dậy sai người khiêng hòm vàng rồi đi vào phòng, chính viện chỉ còn lại Cố Tư Hải cùng Hàn Tử Lam và Nguyệt Nhi. Hàn Tử Lam nhìn nam nhân cao lớn trước mặt, trong đầu suy tính khả năng bản thân có thể đánh thắng được nam nhân này. Cố Tư Hải nhìn ánh mắt đầy cảnh giác của thiếu niên tựa như một con mèo nhỏ cao ngạo, chọc tâm hắn đến mềm mại một trận. Cố Tư Hải tiến lên phía trước, nở nụ cười ôn nhu

"Ta tên Cố Tư Hải, là người đã mua em."

Hàn Tử Lam nghe thấy sét nổ bên tai, con ngươi xanh biếc mở to. Nam nhân này vừa nói là "mua" hắn, vậy giao dịch vừa rồi hắn nhìn thấy là Hàn Khiêm đem bán hắn cho nam nhân này? Hàn Tử Lam triệt để tức giận, hắn có chết cũng tuyệt đối không trở thành nô ɭệ của bất cứ ai. Hàn Tử Lam không nói không rằng rút con dao bạc bên hông, nhằm thẳng động mạch bên cổ của nam nhân đâm tới. Cố Tư Hải nhướn mày, lập tức giơ tay bắt lấy cổ tay trắng nõn kia, mũi dao chỉ còn một đoạn nữa là đâm tới cổ hắn. Hàn Tử Lam có chút kinh diễm, nam nhân này thân thủ không tồi, phản ứng rất nhanh, có thể đem một dao vừa rồi của hắn chặn lại. Hàn Tử Lam thử giật cổ tay một cái, không rút ra được, sức lực người này lớn hơn hắn rất nhiều. Nếu không thể đọ sức mạnh được thì hắn chỉ còn cách chơi bẩn thôi.

Cố Tư Hải đã nghe thủ hạ nói qua về thân thủ của vật nhỏ này, hôm nay được trực tiếp trải nghiệm lại càng thêm kinh ngạc. Vật nhỏ này thật khó chiều, bất quá hắn càng hứng thú.

Hàn Tử Lam một tay cầm dao đang bị người nắm chặt, tay kia nhân lúc đối phương sơ hở nhằm thẳng cổ nam nhân. Cố Tư Hải giật mình nhanh chóng phản ứng che phần cổ yếu ớt lại ngửa người ra sau né đòn, hắn chỉ sơ sẩy một chút thôi cũng suýt nữa bị vật nhỏ này phế rồi. Cố Tư Hải cắn răng, tâm trí tập trung cao độ, nếu Hàn Tử Lam đã muốn đánh, hắn nhất định bồi đến cùng. Hai người quần nhau một trận hăng say ở chính viện, đa số là Hàn Tử Lam ra chiêu, Cố Tư Hải chỉ đỡ đòn. Nguyệt Nhi cùng một vài hắc y nhân đứng xem đến ngơ ngẩn, bọn họ không dám can ngăn sợ bị liên lụy. Ai nấy chứng kiến đều không hẹn cảm thấy toát mồ hôi lạnh, thiếu niên thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt ra tay vậy mà lại tàn độc đến vậy, còn cùng trang chủ của bọn họ đánh đến long trời lở đất.

Chẳng mấy chốc Hàn Tử Lam đã thấm mệt, dù sao thân thể này vẫn còn yếu, một quyền vung ra chệch khỏi mục tiêu. Cố Tư Hải ngay lập tức chớp lấy cơ hội, nắm chặt hai tay Hàn Tử Lam ép ra sau khiến y vô phương phản kháng, chỉ có thể dùng đôi mắt xanh trừng hắn. Cố Tư Hải thuận thế kéo mỹ nhân vào lòng ôm, trong giọng nói tràn đầy sủng nịch

"Vật nhỏ, quậy đủ chưa? Quậy xong rồi thì chúng ta về."

Hàn Tử Lam nghe giọng nói ôn nhu của nam nhân càng thêm tức giận, hắn giãy giụa càng mạnh nhưng không thoát nổi, căm tức trừng nam nhân nói

"Đừng có mơ, tôi sẽ không bao giờ đi theo anh, tôi không muốn làm nô ɭệ. Còn nữa, đừng có gọi tôi vật nhỏ gì đó, nghe buồn nôn."

Cố Tư Hải phì cười, hình như con mèo nhỏ này hiểu sai ý của hắn rồi. Hàn Tử Lam thấy hắn bật cười, lòng càng thêm uất giận

"Anh cười cái gì?"

"Mèo nhỏ, tôi không phải ép em làm nô ɭệ của tôi. Tôi chỉ là muốn giải thoát cho em khỏi Hàn gia thôi."

Hàn Tử Lam nghe vậy thì ngừng giãy giụa, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm Cố Tư Hải

"Thật không?"

"Thật."

"Cho tôi một lí do đi."

"Bây giờ tôi buông tay lỡ em lại đánh tôi thì sao?"

Hàn Tử Lam mặt mày u ám trừng Cố Tư Hải, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người thì nãy giờ Cố Tư Hải đã chết từ lâu rồi. Cố Tư Hải cũng chẳng sợ hãi gì, trong mắt hắn dù Hàn Tử Lam có làm gì cũng đều dễ thương. Một hắc y nhân đứng gần đó, thấy thời gian cũng sắp tới, y lưỡng lự một chút rồi lấy hết can đảm mở miệng

"Trang….trang chủ, đã tới giờ rồi ạ."

Cố Tư Hải nhìn mèo nhỏ cáu kỉnh trong lòng, hắn cũng không nên lãng phí thời gian nữa

"Mèo nhỏ…."

"Không được gọi tôi là Mèo nhỏ."

"Hảo….Hảo, Tử Lam, tôi cho em hai lựa chọn. Một là ở lại Hàn gia, sống cả đời ẩn dật rồi chết. Hai là đi theo tôi, em sẽ được sống thoải mái, thoát khỏi Hàn gia, theo tôi đi đây đi đó, ngắm cảnh đẹp, thưởng thức món ngon. Chọn đi, tôi không có nhiều thời gian đâu."

Hàn Tử Lam nghe vậy liền động tâm, hắn đương nhiên là không muốn sống ẩn dật rồi chết dần chết mòn cả đời không được ra ngoài. Đây là cuộc đời thứ hai hắn có được, nhất định phải đi du lịch khắp nơi, kiếm thật nhiều tiền. Hàn Tử Lam cắn môi, người đàn ông cao lớn này mang lại cho hắn cảm giác rất đáng tin cậy, thôi thì mạo hiểm một lần.

"Tôi...muốn đi theo anh."

Cố Tư Hải thấy kế hoạch đã thành công, trong lòng mỹ mãn một trận. Thực ra, nếu Hàn Tử Lam lựa chọn phương án thứ nhất, hắn cũng sẽ tìm cách kéo y đi, đại loại như đánh ngất mỹ nhân rồi bế đi là được.

"Nhưng tôi còn một điều kiện."

"Em nói thử xem."

"Tôi muốn được mang Nguyệt Nhi đi cùng."

Cố Tư Hải nhướn mày nhìn về phía nữ nhân đang đứng gần, dù sao mèo nhỏ cũng chịu đi với hắn rồi, mang thêm một nữ tử cũng chẳng vấn đề gì, nàng cũng là người thân thiết với Hàn Tử Lam, liền sảng khoái gật đầu đồng ý.

"Được."

"Vậy anh bỏ tay ra được chưa?"

Lúc này Cố Tư Hải mới chú ý tới mình vẫn đang giữ chặt tay Hàn Tử Lam, hắn lập tức buông ra. Hàn Tử Lam được giải thoát, đứng thẳng xoa xoa cổ tay bị nắm đến ê ẩm. Cố Tư Hải thấy thời gian cũng không còn nhiều, sai người đem tư trang của Hàn Tử Lam đi, sải bước ra ngoài. Hàn Tử Lam cũng không chậm trễ, kéo Nguyệt Nhi đi theo. Hắn đến cả quay đầu lại nhìn Hàn gia một lần cuối cũng không có, nơi đó cũng chưa bao giờ từng coi hắn là người nhà, hắn cũng không hối tiếc.

Hàn Tử Lam vừa ra đến ngoài cổng liền trông thấy một nhóm người cùng ngựa đang đứng đợi. Hầu hết mọi người đều mặc đồ đen, một số người mặc trang phục bình thường. Hàn Tử Lam ngoài ý muốn nhìn thấy một nữ nhân đứng đầu, nàng có vẻ bề ngoài xinh đẹp nhưng lại lạnh lùng mạnh mẽ. Nàng ăn mặc đơn giản, một thân đồ xanh nhạt, khác hẳn với nhiều nữ nhân của thời đại này. Hàn Tử Lam cũng tinh ý nhận ra khi hắn cùng Nguyệt Nhi xuất hiện, nàng có liếc một cái, hình như là không ưa hai người bọn họ thì phải. Nữ nhân hướng Cố Tư Hải cung kính cúi chào

"Trang chủ."

Cố Tư Hải gật đầu rồi chỉ chỉ hai người Hàn Tử Lam cùng Nguyệt Nhi

"Cơ Uyển, đây là Hàn Tử Lam, hai người này từ nay sẽ là người của Dạ Nguyệt trang."

Triệu Cơ Uyển cùng đám người nhìn kĩ Hàn Tử Lam rồi nhíu mày, Hàn Tử Lam quả thật rất đẹp, đặc biệt là đôi mắt xanh ngọc hiếm thấy kia. Nhìn qua có lẽ là một công tử chân yếu tay mềm, đường về Dạ Nguyệt trang lại xa, trên đường đi tránh không khỏi nhiều nguy hiểm. Triệu Cơ Uyển thật sự không hiểu quyết định lần này của trang chủ, mang theo thiếu niên này chỉ sợ làm ảnh hưởng đến cả nhóm

"Trang chủ, ta cảm thấy ngài không nên mang Hàn công tử theo cùng."

"Trang chủ, ta tán thành với ý kiến của Cơ Uyển tiểu thư."

Không chỉ mình Triệu Cơ Uyển mà hầu hết nam nhân đều lên tiếng phản đối. Cố Tư Hải âm trầm nhìn đám thuộc hạ, giọng nói rét lạnh

"Tại sao?"

"Trang chủ, ta thấy Hàn công tử chân yếu tay mềm, sẽ làm ảnh hưởng đến chuyến đi của chúng ta."

Hàn Tử Lam đứng bên cạnh nghe cũng nổi giận, nữ nhân này dám coi thường hắn sao? Cố Tư Hải cười lạnh một tiếng

"Các ngươi từ khi nào đã mất lòng tin với ta thế? Các người nghĩ Cố Tư Hải ta sẽ vì mê sắc đẹp mà quên mất chính sự sao? Ta quyết định đem Hàn công tử đi cùng là có lí do, các ngươi dần dần rồi sẽ hiểu ra. Còn bây giờ, ta không muốn nghe bất cứ một ý kiến phản đối nào nữa, ai vẫn không đồng tình thì đứng ra đây."

Đám người im lặng không ai dám có thêm ý kiến gì, Cố Tư Hải chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ngay lập tức lật mặt nhanh hơn lật bánh, hướng về phía Hàn Tử Lam cười ôn nhu, khiến đám thuộc hạ kinh ngạc há to miệng

"Tử Lam, bọn ta chỉ có mỗi ngựa, hay là ngươi ngồi cùng với ta đi."

Cố Tư Hải muốn tận dụng cơ hội này ăn đậu hũ mèo nhỏ một chút, thật tò mò dáng vẻ xấu hổ ngại ngùng của mèo nhỏ khi ngồi trong lòng hắn. Tiếc cho Cố Tư Hải đã mơ mộng quá nhiều, Hàn Tử Lam biết cưỡi ngựa, thậm chí còn cưỡi rất giỏi. Kiếp trước, hắn dù sao cũng xuất thân con nhà quý tộc, cưỡi ngựa, bắn cung gì đó, hắn đều biết. Hàn Tử Lam đến ánh mắt cũng chẳng buồn liếc Cố Tư Hải một cái, y nhìn thấy một con ngựa chưa có chủ liền thành thạo nhảy lên lưng nó

"Cảm tạ ý tốt của Cố trang chủ, ta tự đi một mình được."

Được rồi, dù sao Hàn Tử Lam cũng không phải mèo nhỏ đơn giản, hắn sẽ tìm cơ hội ăn đậu hũ ẻm sau vậy, Cố Tư Hải trong lòng thất vọng một trận. Còn một vấn đề, Nguyệt Nhi là nữ tử từ nhỏ đến lớn chưa từng ra khỏi Hàn gia, nàng đương nhiên không biết cưỡi ngựa. Hàn Tử Lam vốn muốn bảo nàng lên ngồi cùng với mình nhưng thời đại này nam nữ thụ thụ bất thân, nhất thời cảm thấy bối rối. Nguyệt Nhi cũng nhạy cảm nhận ra sự bối rối ấy, nàng nở nụ cười bất đắc dĩ

"Lam ca ca, ta có thể tự…."

"Ngươi lên đây ngồi với ta."

Nguyệt Nhi định nói sẽ tự đi bộ, nhưng một giọng nói lạnh lùng cắt ngang, là Triệu Cơ Uyển. Hàn Tử Lam cùng Nguyệt Nhi đều ngạc nhiên, nữ nhân này rõ ràng vừa mới phản đối hai người đi theo, vậy mà bây giờ lại chủ động bảo Nguyệt Nhi lên ngồi cùng với nàng. Triệu Cơ Uyển tỏ vẻ hiển nhiên

"Ta đúng là không thích hai người nhưng nếu trang chủ đã quyết định, ta đành nghe theo. Dù sao nàng cũng là nữ nhân, ta cũng là nữ nhân, lên ngồi với ta là phù hợp."

Hàn Tử Lam cảm thấy hợp lý, gật đầu với Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi miễn cưỡng tới gần Triệu Cơ Uyển

"Triệu tiểu thư, làm phiền ngài rồi."

Triệu Cơ Uyển lạnh lùng nhìn nàng không nói gì, Nguyệt Nhi nhanh chóng trèo lên lưng ngựa. Nhưng thân hình nàng nhỏ nhắn, leo lên lưng ngựa có chút khó khăn, Triệu Cơ Uyển đặt tay sau lưng nàng nhẹ nhàng giúp đỡ đến khi Nguyệt Nhi ngồi an toàn rồi mới trèo lên ngồi đằng sau. Thân hình cao lớn của Triệu Cơ Uyển bao lấy toàn bộ thân hình Nguyệt Nhi, hai tay vòng về phía trước nắm dây cương. Đoàn người chuẩn bị xong xuôi lập tức lên đường.