Khí thế kinh diễm một chiêu “Long Nộ” tung ra mang theo uy thế vạn quân.
Nhưng không một đòn tấn công này bay thẳng lên không trung, không theo một quỹ đạo cố định nào. Chân Long lượn lên rồi đáp xuống một bước phi thăng lên trời cao.
Lý Cường vỡ ào hắn cảm thán thành tiếng.
- Ôi đ** m*, tốn bao công sức.
Băng Ngọc Tâm không khỏi trầm trồ, nàng không ngờ Lý Cường có thể tung vũ kỹ có uy lực đến vậy. Nếu một thức này đánh thẳng về hướng Thạch Lang có tu vi Phá Mạch viên mãn nhất định sẽ trọng thương thậm chí một kích có thể hạ sát được.
Còn Lý Cường hắn cũng gật đầu công nhận sự lợi hại từ một thức vừa rồi, cũng đã nắm được mấu chốt của uy lực. Muốn một thức Long Nộ này uy lực lớn không chỉ riêng về thực lực của bản thân mà còn cần dồn nén hết cảm xúc phẩn nộ vào một đòn. Từ đó nâng cao uy lực cho nó, nếu Long Nộ thiếu mất sự cốt yếu là “Nộ” thì nhất định sẽ bất thành.
Càng ngẫm Lý Cường càng nhận ra nhiều điều, trước đó Hủy Diệt Đấu Trường mang theo uy thế hủy diệt chấn nhϊếp đối thủ làm đối thủ hoảng loạn. Ngược lại, Long Nộ lại lấy từ sức mạnh bên trong mình những phẩn nộ mà bản thân muốn giải tỏa ra bên ngoài để làm nguồn lực nuôi sống một thức này.
Lý Cường lại nhớ trước đó sư phụ Bá Lực tung một thức Long Nộ gần như không có nhiều sự phẩn nộ trên gương mặt người nhưng tại sao lại có uy lực đến thế.
Chỉ nghĩ đến đây Lý Cường cũng không buồn nghĩ nữa, thứ hắn quan tâm ngay lúc này chính là làm sao có thể đột phá vòng vây. Mà cụ thể hơn là phải điều khiển được Thức thứ hai – Long Nộ một cách tùy tâm sở dục để có thể đánh về phía con Thạch Lang có tu vi Phá Mạch sơ kỳ kia.
Lý Cường nhận thấy bản thân hiện tại chỉ còn có thể sử dụng được thêm vài lần vũ kỹ Long Trảo Thủ nữa, nếu không sử dụng một cách chính xác thì cơ hội của hắn coi như không còn nữa.
Nói thì dài như vậy nhưng diễn ra rất nhanh, sau khi tung một thức kia lên trời chỉ vài giây ngắn ngủi Lý Cường lại tung ra một thức Long Nộ khác. Thức này thì gần như chính xác nhưng lại một lần nữa thiếu đi chữ Nộ, Lý Cường lại không điều khiển được sự phẩn nộ của bản thân.
Một thức vừa ra Lý Cường bị đám Thạch Lang phản công đánh văng đi, cơ thể mệt mỏi của hắn sắp không chống chịu được nữa.
Bên cạnh, Băng Ngọc Tâm đang chống đỡ những móng vuốt sắc nhọn của ba con Thạch Lang còn lại. Máu từ miệng nàng cũng ọc ra nếu cứ tiếp tục chống đỡ sợ rằng thanh kiếm trên tay nàng và cả thân thể nàng như một chiếc giẻ lau mà văng đi.
Lý Cường gồng mình đứng dậy, tình cảnh trước mặt hắn phải giải nguy cho nàng vì không còn nhiều thời gian nữa.
Mặt Lý Cường không giận tự uy, nhìn về phía Băng Ngọc Tâm.
- Ngươi mau bay lên, có cơ hội liền chạy.
Lời nói vừa dứt cũng là lúc vũ kỹ hắn vừa ra “Long Trảo Thủ - Nhị thức Long Nộ”
Chân phải bước lên trước, cánh tay của Chân Long vung mạnh về phía trước. Vận chuyển Nghịch Thiên Kich kích hoạt toàn bộ kinh mạch cùng một lúc nguồn lực lượng tuôn trào dữ dội, Lý Cường mang theo phẩn nộ ngập trời vì người trước mắt hắn rất có tình cảm, nhất định hắn phải cứu.
Một thức vừa ra, khói bụi kinh thiên Chân Long gào thét một vùng không gian lóa sáng một ánh sáng màu vàng kim. Vạn vật đều rung sợ trước một thức này, Long Nộ phá không mà ra tiến về hướng con yêu thú Thạch Lang có tu vi Phá Mạch viên mãn. Va chạm vào đầu Thạch Lang, Chân Long thế tiến không đổi.
Ầm Ầm,
Đầu Thạch Lang như một quả dưa hấu bị đập vỡ thê thảm đến cực điểm, máu phún lên tận trời cao, thân thể của nó lật sang một bên. Cũng từ chỗ con yêu thú Thạch Lang này, Băng Ngọc Tâm không chần chờ đạp không mà chạy.
Vừa đi nàng vừa nhìn lại, trên mặt có chút hấp tấp.
- Lý Cường ngươi đợi ta, nhất định sẽ trở về cứu ngươi.
Lý Cường lạnh lùng đáp lại.
- Mau đi đi.
Dứt lời bốn yêu thú còn lại quay quanh hắn, đôi mắt của chúng đỏ ngầu. Dường như cái chết của con Thạch Lang vừa rồi đã kích hoạt huyết mạch của chúng khiến chúng giờ đây nhìn tàn ác hơn rất nhiều. Lý Cường cũng nhận thấy điều đó từ ảnh mắt của chúng, theo những gì hắn đã học trước đây. Một số yêu thú sẽ có một loại lực lượng ẩn gọi là Huyết Mạch, bình thường vào một vài trường hợp đặt biệt sẽ kích hoạt được huyết mạch đó.
Còn về phần năng lực thì mỗi huyết mạch sẽ có một năng lực đặc thù, có huyết mạch giúp chủ sở hữu tàn hình, hay là phân thân còn riêng bốn yêu thú này thì hắn biết chúng đang rất hăn máu và biến chất.
Vô số móng vuốt của Thạch Lang tấn công về hắn mỗi lúc một nhanh hơn, không những thế còn mạnh hơn so với trước đó. Hắn đoán không nhầm thì Huyết Mạch của bọn chúng khi kích hoạt sẽ thiên về tốc độ và sức mạnh.
Những vết thương trên người Lý Cường càng đánh lại càng chằng chịt, hắn bị đánh vắng đi và không có sức phản kháng. Mặc dù đã vận chuyển Nghịch Thiên Kinh nhưng không thể khôi phục hoàn toàn, tình thế này Lý Cường chỉ có chết. Chính lúc thập tử nhất sinh cũng là lúc hắn thông suốt nhất, không phải hắn cũng đã từng phải chịu đựng những đòn tấn công liên tục như thế này sao.
Để thể phách hắn luyện đến Nhị Luyện viên mãn đã phải chịu Lão gia gia liên tục phát lực vào cơ thể hắn, ngàn vạn nỗi đau đó hắn vẫn còn ghi nhớ.
Mỗi một lần bị Lão gia gia đánh hắn như chết đi sống lại, chẳng những yêu thú này đang làm vậy với hắn. Còn đang luyện thể cho hắn mỗi lần Thạch Lang tấn công hắn đều vận chuyển Nghịch Thiên Kinh có phải phí phạm của trời hay không. Nếu hắn không vận chuyển Nghịch Thiên Kinh có phải hắn có thể năng cao được thể phách của mình.
Nghĩ là làm Lý Cường không tiếp tục vẫn chuyển Nghịch Thiên Kinh nữa để mặc lũ Thạch Lang này tấn công hắn, dù mỗi lúc vết thương một nặng hơn nhưng hắn đã quyết sẽ để Thạch Lang làm đá mài dao.
Hắn phải bén hơn, phải tăng tiến tu vi luyện thể phải có thực lực mới có thể bảo vệ người hắn quý trọng hơn thế nữa là giấc mơ cường đại của mình vì nó mà bất chấp tất cả. Dù có phải chịu trăm ngàn vết thương, phải chịu nổi đau thấu trời hắn vẫn muốn đi trên con đường mà hắn chọn, dẫu biết luyện thể là phải chịu khổ đau cùng cực như vậy.
Liên tục bị bốn con yêu thú giầy vò, thịt trên người Lý Cường như bị băm ra thành trăm mảnh. Nhão đến không thể nhão hơn không khác cục thịt bâm là mấy, còn xương cốt trên người hắn thì lộ hết cả ra ngoài. Nhưng phía trên, bọn yêu thú vẫn không ngừng tấn công chơi đùa hắn như một quả bóng, không phải quả bóng bằng nhựa mà là quả bóng bằng thịt người.
Lúc đầu bị chúng tấn công Lý Cường còn đau đớn nhưng đến thời điểm hiện tại giác quan và nhận thức gần như bị tê liệt. Có thể xem lần hành xác luyện thể này đau đớn đến cực độ của chịu đựng, đúng lúc này có một nguồn lực lượng từ thân thể hắn tuôn trào ra. Từng thớ thịt trên cơ thể như kết nối lại với nhau, Lý Cường cảm nhận được lực lượng thể phách của mình đã chậm rãi tăng tiến từng bước một.
Trước đó hắn bình cảnh ở Nhị Luyện viên mãn rất lâu rồi, cũng không còn cảm nhận được bản thân có quá nhiều thay đổi nhưng ngay lúc này nguồn lực lượng mới làm cho thể phách hắn cứng rắn hơn. Không những vậy tốc độ hồi phục tăng tiến một cách rõ rệch. Một điểm kinh mạch bên trong hắn như một ngọn lữa bừng cháy thiêu đốt và đã thông toàn bộ cơ thể hắn, như là thay một dòng chảy năng lượng khác, tạo ra một nguồn năng lượng mạnh mẻ hơn tinh khiết hơn.
Chính lúc này, Lý Cường cũng vẫn chuyển Nghịch Thiên Kinh cơ thể khôi phục có thể nhìn bằng mắt thường năng lượng thể phách hằn tràn đầy tỏa ra bên ngoài, một cổ lực lượng màu vào kim xung quang cơ thể hắn dao động.
Giờ đây cơ thể hắn đã khôi phục gần như tám trên mười không những thế Lý Cường từ Nhị Luyện viên đã tiến một bước lên Tam Luyện sơ kỳ, sau đó hắn bật thật cao lên không tung một thức của vũ kỹ Long Trảo Thủ.
“Hủy Diệt Đấu Trường”
Một đòn vừa ra toàn trường chấn động, không gian biến động dữ dội trước áp lực của một thức này. Hai yêu thú Thạch Lang có tu vi Tẩy Tủy sơ kì văng xa hai mươi trượng chỉ còn lại hai yêu thú có tu vi Tẩy Tủy trung kì là có thể trụ vững. Nhưng một trong số chúng có máu từ miệng chảy ra mà con yêu thú này không ai khác chính là con Thạch Lang lúc đầu tấn công Băng Ngọc Tâm.
Những gì hắn làm được khi tăng tu vi Nhị Luyện viên mãn lên Tam Luyện sơ kì quá rõ rệch, đòn tấn công vừa rồi của Lý Cường có sức nặng hớn rất nhiều có thể đánh văng được hai yêu thú có tu vi Tẩy Tủy sơ kỳ, thứ mà trước đây dù có thi triển vài trăm lần cũng không tạo ra uy thế như vậy.
Cấp tốc từ phía xa hai yêu thú bị đánh văng như dịch chuyển, trong chớp mắt đã tấn công Lý Cường làm hắn không kịp trở tay. Lúc này Lý Cường nhìn thẳng vào mắt bốn con yêu thú, chỉ thấy rùng mình, đôi mắt đỏ như máu huyết, ánh mắt lạnh tanh đến đáng sợ dường như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Lý Cường cũng mau chóng đứng dậy, hắn nhìn trúng được điểm yếu trước mặt là còn Thạch Lang đang bị thương lúc nảy, nếu có thể đánh trúng một đòn Long Nộ hắn nhất định sẽ chiếm được tiện nghi.
Bởi Lý Cường biết sức mạnh hiện tại của mình là Tam Luyện sợ kỳ thêm vào Nghịch Thiên Kinh với Long Trao Thủ sẽ tạo ra ưu thế vượt trội. Thậm chí bọn chúng có kích hoạt huyết mạch đi chăng nữa thì Lý Cường vẫn tự tin mình chiếm thượng phong.
Hắn kết hợp giữa “Hủy Diệt Đấu Trường” và “Long Nộ” với nhau vừa tung Hủy Diệt Đấu Trường tạo uy thế chấn nhϊếp bốn phương áp lực cho bốn con Thạch Lang phải khựng lại một nhịp. Theo sau, một thức chính là Long Nộ một chiêu vừa ra Chân Long gào thét thế tiến mà bay thẳng về phía Thạch Lang đang bị thương. Một chiêu này chuẩn đến cực điểm, không xê dịch bất kì vị trí nào đánh thắng vào ngay bụng dưới của con Thạch Lang này.
Ộc ộc,
Mưa máu ngập trời, Thạch Lang gào thét Lý Cường phải bịch tay vì tiếng thét quá lớn. Sau đó, bộ phận bên trong cơ thể của Thạch Lang văng ra điên loạn. Trái tim còn đang đập của nó rơi xuống trước mặt Lý Cường không nói hai lời Lý Cường dùng chân đạp nát.
Hắn trước giờ hành xử là vậy quyết đoán đến đáng sợ, đã gϊếŧ là phải truy đến cùng. Người hắn muốn gϊếŧ nhất định phải chết không những chết mà phải chết một cách sạch sẽ.
Sauk hi còn Thạch Lang kia chết, ba con Thạch Lang còn lại chuyển biến một cách rõ rệch ánh mắt đang màu đỏ máu chuyển hết sang màu đen, lúc này Lý Cường cảm nhận được bọn chúng không còn là bọn chúng nữa. Chưa kịp phán đoán đá bị tấn công từ phía sau ba con yêu thú này tốc độ đã đạt đến đỉnh cao, vượt lên hai bật tu vi hiện tại.
Ầm Ầm,
Lý Cường bị đánh văng đi như quả bóng bay, mỗi con yêu thú đứng một góc xếp thành hình tam giác. Chuyền quả bóng bay mang tên Lý Cường qua lại qua lại mỗi lần một nhanh hơn. Lý Cường bất lực chống đỡ trước tình cảnh hiện tại.
Không biết từ bao giờ Băng Ngọc Tâm phi không mà đến, bên cạnh xuất hiện một bóng người. Nhìn kĩ thì người này bần đến đáng thương toàn thân rách nát, đầu tóc rối rắm, tay phải cầm gậy ngọc màu xanh lục, hạ bộ đeo một bình hồ lô. Chân mang một đôi dép rách nhưng thân pháp lại ảo diệu vô cùng, từ xa lên tiếng.
- Vị huynh đài, có cần tại hạ giúp.
Lý Cường “ú ớ” vì hắn đang bị ba con yêu thú dằn vặt không thể thốt thành tiếng. Nếu Lý Cường có thể lên tiếng đã chửi cho tên này một trận, ngươi không thấy ta đang bị hành xác hay sao.
Phía xa người bên cạnh Băng Ngọc Tâm, thấy không hồi âm cũng lên tiếng.
- Huynh đài không trả lời vậy tại hạ xin cáo lui.
“Lui con m* ngươi” nghe được những lời này Lý Cường chỉ biết cảm thán như vậy, máu miệng không động tự chảy vẻ mặt gượng gạo nhưng vẫn cố hô to.
- Mau cứu ta.
Vèo vèo, thân ảnh vừa động đã đến ngay bên cạnh Lý Cường
Binh Binh,
“Đả Cẩu Bổng Pháp – Thiên Hạ Vô Cẩu”
---------
Chúc anh em ngủ ngon nhiều sức khỏe vượt qua đại dịch