Độc Bá Thiên Hạ

Chương 13: Nhị Thức

Trước đó, vì biết khả năng của mình có giới hạn nên khi Lý Cường vừa xuất hiện. Thạch Lang đã có những chuyển biến hết sức nhanh chóng, từ cố gắng hạ gục Băng Ngọc Tâm trở nên hèn nhát hơn cong chân lên để chạy. Phần Lý Cường một thức “Hủy Diệt Đấu Trường” mà hắn tung ra trước đó chỉ đủ làm cho Thạch Lang choáng váng mà bị một chút nội thương. Lục phủ ngũ tạng có phần dịch chuyển một chút, nhưng nó vẫn còn khả năng chiến. Nếu lực lượng ban đầu của Thạch Lang là mười thành thì khi bị một thức của Lý Cường chỉ còn sáu thành.

Thạch Lang này thật ra không phải sợ hai người bọn họ liên thủ có thể hạ gục nó. Thứ nó sợ nhất là chịu nhiều vết thương sức chiến đấu suy giảm có thể bị yêu thú khác tấn công.

Nên mặt dù rất muốn tấn công con mồi trước mặt là Băng Ngọc Tâm nhưng vấn cố gắng nhẫn. Yêu thú này biết bỏ chạy không phải là nhục mà nó cần bỏ chạy để giảm thiểu tổn thất sau đó quay lại với số lượng áp đảo để hạ gục đối thủ.

Trước mặt Lý Cường và Băng Ngọc Tâm giờ đây là một đàn yêu thú Thạch Lang gồm năm con. Hai con có tu vi cao nhất đạt đến Tẩy Tủy trung kì, hai con là Tẩy Tủy sơ kì có ngoại hình nhỏ hơn hai con trung kỳ, con còn lại là Phá Mạch viên mãn.

Đứng trước đám yêu thú này Lý Cường nhỏ bé vô cùng, thêm nữa ngoại hình trời sinh cứng rắn giống như cục đá di động, muốn nhất kích tất sát với tu vi hiện tại của Lý Cường là điều không thể. Đối diện với tình cảnh này Lý Cường cũng chỉ lắc đầu trớ trêu, biết trước hắn đã cùng Băng Ngọc Tâm này chạy đi thật xa chứ không phải hàng huyên tán gẫu như hiện tại.

Lý Cường liếc mắt nhìn Băng Ngọc Tâm bên cạnh, ra hiệu.

- Còn không mau chạy, ta còn muốn sống.

Dứt lời định cùng Băng Ngọc Tâm bỏ bạy nhưng đã quá muộn, năm con Thạch Lang đã áp sát ngay bên cạnh Lý Cường tạo thành hình một vòng tròn. Lấy Lý Cường và Băng Ngọc Tâm làm trung tâm, đối diện với tình cảnh hiện tại Lý Cường cũng xác định là phải đối chiến với chúng.

Dù biết Lão gia gia đã ngủ đông nhưng trong thâm tâm Lý Cường vẫn hi vọng. Hắn cố gắng liên lạc với Lão gia gia để tìm giải pháp ứng phó nhưng bất thành, xác định được một lần nữa lại vào tình cảnh éo le.

Trước đó Lý Cường đã tự dặn lòng không quan tâm sống chết của bất kì ai trừ người hắn xem trọng. Nhưng Băng Ngọc Tâm này hắn có chút xem trọng, dù sao cũng là người con gái đầu tiên hắn tiếp xúc trước khi trọng sinh sang thế giới này. Cùng là một người con gái đẹp nhất hắn từng thấy.

Không những thế, vì một số lý do và xác suất rất thấp để hai người chạm mặt nhau. Nếu Băng Ngọc Tâm không dịch chuyển vào đây mà đi theo người họ Lương kìa thì đã không gặp hắn, nếu Băng Ngọc Tâm không mai mắn vừa đạt tu vi Tẩy Tủy sơ kì trước khi khảo nghiệm thì cũng đã không gặp hắn.

Còn hắn nếu Tuyệt Nguyệt không truy đuổi buộc hắn phải vào thông đạo của Lão gia gia thì đã không gặp được nàng, nếu thông đạo dịch chuyển đến một vùng khác không phải là Nam Thành thì sao. Mà đặt biệt là trước đó nếu hắn không đánh Trưởng lão tại Bắc Thành thì mọi chuyện xảy ra tiếp theo dường như bằng không.

Để hai người gặp nhau phải hữu duyên đến như thế nào? Không những thế Băng Ngọc Tâm đối với Lý Cường lại là một người có dung nhan tuyệt mĩ, cơ thể cân đối mà đặt biệt là hại ngọn cư sơn to đùng kia của nàng làm hắn xịt máu mũi à. Bỏ qua chuyện nhan sắc thì trực giác còn mạch bảo hắn người này có mối liên hệ sâu sắc với hắn sau này.

Sau bao suy nghĩ, Lý Cường đã quyết nhất định phải bảo vệ. Không những phải bảo vệ mà sau này còn phải lấy làm thê tử.

Như đã quyết định chân trái hắn bước lên trước một bước che chắn trước mặt Băng Ngọc Tâm.

- Nàng lùi ở sau yểm trợ ta.

Trước sự anh dũng của Lý Cường, Băng Ngọc Tâm quên là hiện tại hắn chỉ có tu vi Nhị Luyện viên mãn. Người đứng trước che chắn nên là nàng mới phải, nhưng trong sự lạnh lùng của Băng Ngọc Tâm có chút yếu đuối vẫn muốn người trước mặt này che chở bảo vệ cho nàng, để mặc Lý Cường làm gì thì làm nàng sẽ phía sau hỗ trợ hắn.

Một đàn năm con yêu thú Thạch Lang há miệng tạo ra một làn sóng xung kích về hướng của Lý Cường và Băng Ngọc Tâm.

Băng Ngọc Tâm tay phải rút kiếm làm động tác đối kháng với sóng xung kích một kiếm rút ra.

Lý Cường tay phải cũng làm theo định rút Lục Linh Kiếm nhưng quên là mình không biết dùng kiếm, hắn chưa từng dùng và cũng không biết dùng nên thôi.

Vận chuyển Nghịch Thiên Kinh đốt cháy đan điền toàn bộ kinh mạch bùng nổ, máu huyết trong cơ thể Lý Cường trao đổi nhanh cực độ. Đặc biệt có một nguồn sức mạnh vượt trên tất cả đang lưu chuyển giúp Lý Cường đạt trạng thái đỉnh cao nhất. Kết hợp với bàn tay chân long Lý Cường vung quyền một quyền mang theo uy thế của Tam Luyện sơ kì, tâm pháp Nghịch Thiên Kinh này quá là nghịch thiên đi một lần vận dụng thể phách của Lý Cường đã tăng một đoàn dài, chỉ là Nhị Luyện viên mãn có thể bức phá mang uy thế của Tam Luyện sơ kì.

Đánh thẳng về phía hai con Thạch Lang tu vi Tẩy Tủy trung kì, đòn này tấn công có chút uy lực những vẫn không làm khó được bọn chúng bởi vì sự chêch lệch là một tiểu cảnh giới. Dù làn sóng xung kích chúng tấn công chỉ đơn thuần thăm dò nhưng không phải là yếu.

Hai đòn tấn công va chạm vào nhau cùng đồng quy vô tận, bên cạnh Băng Ngọc Tâm cũng hóa giải được ba con Thạch Lang còn lại, nàng nhìn về phía Lý Cường mang theo một tia thưởng thức.

Sau khi tung một quyền vừa rồi Lý Cường cũng xác định được đẳng cấp của mình thật sự không đủ để chiến với đám yêu thú này. Hắn biết nếu vận dụng thêm vũ kỹ Long Trảo Thủ cũng chỉ giúp hắn tiệm cận đến Tẩy Tủy trung kì lúc này mới có thể đánh ngang với hai con Thạch Lang đầu đàn. Mà hắn chỉ đủ để đánh với bọn chúng thôi còn để hạ sát bọn chúng là điều không thể.

Lý Cường làm ra quyết định, truyền âm cho Băng Ngọc Tâm.

- Ta tìm cách mở đường cho ngươi chạy, nếu thoát được tìm người viện trợ cho ta.

Hắn xem trọng bản thân là vậy không muốn chết cũng là thật. Nhưng hắn biết với tốc độ và tu vi của mình cố gắng chạy thì cũng bỏ mạng, nếu hắn đối chiến với đám yêu thú này hắn có thể vận chuyển Nghịch Thiên Kinh để khôi phục, cầm chân bọn chúng đến mức lâu nhất. Khi đó để Băng Ngọc Tâm tìm người viện trợ cơ hội sống sẽ cao hơn.

Băng Ngọc Tâm tay vừa vung kiếm chống đỡ công kích, ánh mặt tỏ nghi ngờ nhìn về phía Lý Cường.

- Người không sợ ta bỏ chạy để lại mình người à.

Lý Cường khảng khái trả lời.

- Nếu sợ đã không kêu ngươi đi.

Hắn biết mình nhìn đúng người, Băng Ngọc Tâm không phải là loại tiểu nhân nhất định sẽ quay lại cứu hắn.

Grống,

“Hủy Diệt Đấu Trường”

Hư ảnh chân long màu vàng kim một lần nữa xuất hiện một đòn này giáng xuống một đàng yêu thú này chỉ dịch chuyển một chút nhưng không có tổn thương quá nhiều.

Hai con yêu thú Thạch Lang sơ kì tung móng vuốt sắc nhọn về phía Băng Ngọc Tâm.

Làm động thái rút kiếm, Băng Ngọc Tâm xuất chiêu.

“Tuyết Sơn Kiếm Pháp”

Bầu trời trước mặt đen tối vô cùng nhưng khi vũ kỹ vừa tung phía trước bông tuyết đua nhau nở rộ một cổ lực lượng hàn lạnh đến cực điểm. Bên cạnh Lý Cường có chút lạnh lẽo nhìn về bóng lưng phía sau đang bay lên liên tục xuất kiếm về hai con yêu thú Thạch Lang sơ kỳ kia. Mỗi một kiếm tung ra hàn lực ngút trời kiếm chém đến đâu không gian băng liệt đến đó. Băng Ngọc Tâm từ cao rơi xuống bông tuyết cũng dừng rơi nhưng Lý Cường thì lại một lần nữa động tâm trước vẻ đẹp tuyệt trần khi tung chiêu thức vừa rồi của nàng.

Đối diện là hai con yêu thú chật vật chống trả trước kiếm khí hàn lạnh mà Băng Ngọc Tâm đánh ra, móng vuốt của chúng bị hàn băng làm cho tê dại. Vô lực chịu đựng, nhưng bao nhiêu đó làm sao có thể đánh bại được chúng chỉ là vết thương nhỏ không đáng kể đối với thân thể cứng rắn của đám yêu thú này.

Ộc ộc,

Lý Cường bị một đòn của hai con Thạch Lang trung kì làm cho bị thương. Nếu cứ tiếp tục e là không thể chống trả được bao lâu, chêch lệch thực lực thật sự quá lớn. Muốn bảo trụ tính mạng Lý Cường không còn cách nào khác liên tục vận chuyển Nghịch Thiên Kinh để chửa lành vết thương không những thế còn phải sử dụng vũ kỹ liên tục. Khiến tay chân hắn giờ đây mệt mỏi cực độ, sợ là không còn bao lâu sẽ chấp nhận số phận.

Băng Ngọc Tâm cũng không khá hơn bao nhiêu do phải chiến với một lúc ba yêu thú, mặt dù đẳng cấp chỉ là Tẩy Tủy sơ kì và Phá Mạch viên mãn nhưng trước đó nàng đã bị thương không nhẹ. Nên trận chiến này dằn co không có hồi kết cứ như vậy không phải là cách hay, chỉ có cách Lý Cường yểm trở cho nàng thoát thân tìm người viện trợ.

Lý Cường cũng hiểu những điều này nhưng thứ hắn không có là một vũ kỹ có đủ sức sát thương một đòn có thể kết liễu Thạch Lang mở ra khoảng trống cho Băng Ngọc Tâm. Nhìn lại “Thức thứ nhất - Hủy Diệt Đấu Trường” chỉ là một vũ kỹ sát thương diện rộng mang theo uy thế chấn nhϊếp bốn phương, còn để hạ sát thì cần phải có một vũ kỹ đơn mục tiêu. Nhắm mắt lại, Lý Cường lục tìm trong ký ức hắn nhớ về hình ảnh trước đó của sư phụ Bá Lực khi vận dụng thức thứ hai “Long Nộ”, nếu hắn có thể vận dụng được nhất định một chiêu vừa tung có thể tất sát được Thạch Lang có tu vi Phá Mạch viên mãn kia từ đây mở ra khoảng trống cho Băng Ngọc Tâm.

Nghĩ là làm hắn mô phỏng theo những động tác của Bá Lực trong vô thức, chân phải bước về phía trước cánh tay trái chân long tung mạnh.

“Long Trảo Thủ - Nhị thức Long Nộ”

Bùm Bùm,

Lý Cường hoang mang lẽ nào đơn giản như vậy, nhưng không trước mặt hẳn chỉ là một con tiểu long nhỏ bằng ngón tay cái bé đến đáng thương. Thạch Lang nhìn thấy cũng thở dài, hơi thở chạm đến con tiểu long này hư ảnh cũng biến mất.

Nhị thức tung ra cũng là lúc hắn phải nếm trải hai đòn tấn công từ Thạch Lang, do trước đó hắn liên tục tung vũ kỹ để tránh thương tổn. Lần này vũ kỹ tung ra không có tác dụng thì Lý Cường phải trả giá, hai vết hằn sâu trên da hắn áo vải của hắn cũng rách toạc.

Nhưng Lý Cường không bỏ cuộc, lặp lại chiêu thức này nhiều lần mỗi lần thất bại lại phải chịu cảnh đau thấu xương do Thạch Lang tấn công, sau đó vận chuyển Nghịch Thiên Kinh để khôi phục thương thế.

Hắn thầm nghĩ từ nảy đến giờ hắn đã làm rất nhiều cách cũng như tư thế ra đòn, nhưng vẫn không thể xuất chiêu được cả khẩu quyết trước đó Lão gia gia cũng đã truyền đạt cho hắn. Nghĩ thế nào cũng thấy không đúng, hư ảnh Chân Long mà hắn tung chiêu Long Nộ quá nhỏ so với hư ảnh của sư phụ Bá Lực. Tất cả của Nhị thức Long Nộ hắn đều đã nắm cơ sở nhưng vẫn không thể tung một đòn thật sự ra hồn vậy là do đâu?

Bản thân có chút ấm ức, trong lúc cận kề sinh tử này Lý Cường nhớ về hình ảnh tiểu đệ của hắn đang cười cợt, nhớ về hình ảnh người cha không yêu thương hắn, nhớ lại ông trời đã bất công với hắn thế nào ở kiếp trước và lẫn kiếp này.

Thêm một lần nữa tung vũ kỹ, vũ kỹ vừa ra không nhưng mang theo toàn bộ uy lực còn là phẩn nộ ngập trời.

“Long Trảo Thủ - Nhị thức Long Nộ”

Một đòn tung ra long ngâm vang trời, vang vọng cả khu rừng Chân Long phá không mà ra thế như chẻ tre chỉ tiến không lùi đánh thẳng về hướng hai con Thạch Lang tu vi Tẩy Tùy trung kì.

Lý Cường mừng rỡ cuối cùng đã thành công, nhưng không….

---------

Chúc anh em buổi chiều vui vẻ