“Đả Cẩu Bổng Pháp – Thiên Hạ Vô Cẩu”
Người thần bí vừa tung một chiêu, ba con Thạch Lang choáng váng. Gậy ngọc trên tay liên tục tấn công về phía ba con Thạch Lang, đánh đến chúng đau điến phải thét lớn.
Thạch Lang trời sinh cơ thể cứng răn như thế nhưng vẫn không thể chống đỡ nổi một chiêu “Thiên Hạ Vô Cẩu” của người thần bí này. Chiêu thức biến hóa tinh diệu đánh như không đánh, mỗi một gậy đều thần thần bí bí nhanh đến cực điểm. Muốn tránh cũng không thể tránh được, cũng như không thể đoán được phương hướng ra đòn.
Ba con yêu thú bị đánh cho hoảng loạn tinh thần, cũng thôi không tấn công Lý Cường nữa. Lý Cường vận chuyển Nghịch Thiên Kinh ngồi bên cạnh khôi phục thương thế. Người thần bí tay trái cầm bầu rượu hướng về Lý Cường mà ném.
- Cho người cái này.
Lý Cường đón nhận, ực một cái vơi đi gần nữa bình. Trong cơ thể hắn như được tiếp thêm một nguồn lực lượng hồi phục siêu việt, rượu ngấm đến đâu lục phủ ngủ tạng tái sinh đến đó. Những vết nội thương trong cơ thể Lý Cường dần dần hồi phục. Nhận thấy sự tương trợ này quá mức to lớn, Lý Cường hướng về người thần bí này hỏi.
- Thứ lỗi ta mạo phạm, cho ta được được biết quý danh để tiện xưng hô.
Đang dốc lòng đánh ba con yêu thú nên người thần bí này cũng không tiện trả lời, bên cạnh Lý Cường từ lâu đã có Băng Ngọc Tâm, nàng lên tiếng.
- Người này tên Lã Siêu, khi ta gặp hắn thấy hắn đang trầm tư uống rượu ngắm trăng ở một góc rừng.
Lý Cường cảm thán.
- Rất tao nhả à, ta rất thích người như vậy. Mà tại sao hắn lại giúp ngươi, chẳng phải trong khu Sâm Lâm này người thất bại càng nhiều thì đường hắn đi càng bằng phẳng sao.
Băng Ngọc Tâm cũng có thắc mắc như thế.
- Lúc đầu ta nói với hắn có người cần cứu mạng nhờ hắn giúp, hắn cũng mặc kệ. Nhưng ta nói đến hoàn cảnh chiến đấu của ngươi nói đến đoạn yêu thú Thạch Lang thì mắt hắn sáng tỏ. Sau đó một mạch liền đến đấy, những gì còn lại ngươi cũng thấy rồi đó.
Bên phía trận chiến giữa Lã Siêu với ba con yêu thú cũng đã đến hồi kết.
“Mộc Xích Cô Lang”
Đúng như cái tên của nó một chiêu vừa tung mộc thuộc tính sinh trưởng nhiều vô kể dưới chân mỗi con Thạch Lang bắt đầu mọc lên vô số xúc tua như lòng chim bao trùm lên chúng. Muốn chống cự cũng không được, một con trong số chúng cố gắng vùng vẫy càng vùng vẫy thì càng bị xích chặt.
Lã Siêu mặt không biến sắc, tay giơ lên bóp mạnh miệng hô to.
- Mau nát cho ta.
Vùng xiềng xích bắt đầu xích chặt, chắt đến mức hai con Thạch Lang Tẩy Tủy sơ kì bị bóp đến thịt văng tứ tung, máu tươi bắn tung tóe.
Lã Siêu chân đạp không, mỗi miếng thịt đều bị hắn tóm gọn và biến mất không có giấu vết.
Lý Cường mở lời hỏi Băng Ngọc Tâm.
- Người này làm sau có thể một tay thu hết được đám thịt kia vậy.
Vì muốn bắt chuyện với nàng nên Lý Cường mới gặng hỏi, chứ hắn thừa biết tên Lã Siêu này có không gian pháp bảo.
Băng Ngọc Tâm cũng không giấu mà giải đáp một cách tường tận.
- Tên này có không gian pháp bảo, ngươi thấy bàn tay phải trên ngón tay giữa có một chiếc nhẫn không?
Lý Cường đáp lại.
- Ta thấy.
Băng Ngọc Tâm tiếp tục.
- Đó chính là không gian pháp bảo của hắn, có hai loại không gian pháp bảo một loại chỉ thu được vật không có sinh mệnh loại này không hiếm là mấy nhưng vẫn có rất nhiều cao thủ thèm khát, một loại cao cấp hơn có thể chứa được sinh mệnh mà loại này tại Vũ Tinh Đại Lục cũng không có quá nhiều. Theo ta được biết không gian có thể chứa được sinh mệnh, chỉ có những cường giả đứng đầu gia tộc mai mắn mới có được. Còn Lã Siêu hắn đang sử dụng là không gian pháp bảo bình thường không chứa được sinh mệnh hay còn gọi là nhẫn trữ vật.
Lý Cường gật gù, bởi kiến thức hắn biết chỉ là Không Gian Pháp Bảo bình thường thôi còn loại có thể chứa được sinh mệnh hắn chưa từng nghe qua, câu hỏi này thật là hữu ích.
Sau khi Lã Siêu thu gom đủ chổ thịt của hai yêu thú Tẩy Tủy sơ kỳ thì ngưng, còn con yêu thú Tẩy Tủy trung kỳ thì hắn không dễ dàng để lấy thịt như vậy.
Lã Siêu tỏ ra suy tư hướng về Lý Cường.
- Tiểu đệ cho ta mượn thanh kiếm à.
Lý Cường trầm mặc, “Ủa ta tiểu đệ ngươi bao giờ trước đó còn xưng ta là huynh đài khách khí đến mấy phần. Bây giờ lại xưng là tiểu đệ tên này thật là biết trêu người.” Lý Cường cũng không đáp lại chỉ rút trên vai thanh Lục Linh Kiếm hướng về Lã Siêu.
Vừa đón kiếm Lã Siêu vừa cảm thán.
- Kiếm này cũng được đấy, đủ sức mần thịt chó.
Băng Ngọc Tâm không lên tiếng trong đầu có ý “tên này có vấn đề, nếu nàng đoán không lầm Lục Linh Kiếm cũng là hàng Huyền cấp thượng phẩm đặt ở đâu cũng là đồ tốt. Tuyết Kiếm trên tay nàng cũng chỉ cùng đẳng cấp với nó vậy mà tên này đánh giá cũng được.”
Lý Cường giữ thái độ bình thản, vì trong mắc hắn không xem trọng quá nhiều về những thứ bên ngoài kiểu người của hắn đối với những thứ bên ngoài có cũng được mà không cũng được.
Thái độ nữa đùa nữa thật, Lý Cường nói.
- Tiểu đệ thích thì ta tặng ngươi.
Lã Siêu đang chặt thịt Thạch Lang cũng bật cười không nói nhưng lòng nghĩ “tên này có chút ý tứ, rất hợp với ta”. Không đáp lại lời Lý Cường, Lã Siêu vẫn đang châm chú làm thịt con Thạch Lang Tẩy Tủy trung kì.
Xong,
Lã Siêu tay phủi phủi vài cái.
Lý Cường thấy xong việc, tay phải nắm lấy bầu rượu vẻ mặt có chút ửng hồng hướng về Lã Siêu.
- Cảm ơn huynh đài ra tay tương trợ, mà còn nữa rượu rất ngon.
Giọng Lý Cường có chút thay đổi nhão hơn bình thường, cơ thể hắn lắc lư không yên.
Lã Siêu trầm mặt trên tay cầm bầu rượu trống rỗng như sắp ngất đi.
- Ngươi uống hết rồi, rượu này bình thường mỗi ngày ta chỉ dám uống một ngụm.
Bên kia Lý Cường không đáp lại, trực tiếp ngã lên đùi Băng Ngọc Tâm. Hắn cảm nhận được sự mềm mịn mà từ lâu rồi chưa được trải nghiệm sự êm ấm mà tu chân giới không thể cho hắn, nhưng chỉ cần nằm gọn trên người nữ nhân này lại cho Lý Cường một cảm giác bình yên đến lạ, hai tay hắn vô thức siết chặt lấy đùi nàng muốn giữ lại cảm giác này mãi mãi.
Băng Ngọc Tâm cũng để yên cho hắn nằm trên cơ thể nàng, vì nàng biết hắn thật sự mệt mỏi rồi. Trước đó nàng cũng đã động lòng trước hắn, nàng xoa tóc hắn qua một bên thấy được gương mặt anh tuấn của Lý Cường nàng mở miệng lẩm bẩm.
- Cảm ơn ngươi.
Vốn là một người lạnh lùng không biết biểu lộ cảm xúc của mình ra bên ngoài, lời cảm ơn của Băng Ngọc Tâm cũng không dám trực tiếp nói cho hắn. Nhưng những hành động của nàng là quan tâm hắn thật sự, hắn xuất hiện một cách đột ngột rồi giải nguy cho nàng lại còn không tiếc thân mình vì một người xa lạ như nàng.
Thế giới này quá khắc nghiệt làm Băng Ngọc Tâm này không dám tin trên đời lại còn một người như vậy ngoại trừ cha mẹ nàng. Con đối với Lương Hàn nàng đã nhìn thấu bản chất của hắn, chỉ vì mong muốn sắc đẹp và quyền thế của gia tộc nàng chứ không thật sự chân thành với nàng. Nếu đổi lại trước tình cảnh thập tử nhất sinh liệu Lương Hàn dám vì nàng mà bỏ mạng như Lý Cường đã làm, với tính cách ngạo mạn xem mình làm trung tâm của Lương Hàn thì nàng đã quá rõ. Động lòng là thế nhưng là người lạnh lùng Băng Ngọc Tâm còn phải xem biểu hiện của Lý Cường.
Bốn canh giờ sau, mùi hương ngây ngất tỏa ra từ thịt Thạch Lang làm Lý Cường bừng tỉnh.
Một cảm giác êm ái mềm mại làm sao, thì ra từ lúc đầu đến giờ hắn vẫn ôm chặt lấy đùi ngọc của Băng Ngọc Tâm. Ngước lên nhìn nàng, Lý Cường vội bật dậy còn Băng Ngọc Tâm đỏ mặt như có chút e ngại.
Lý Cường làm động tác xoa mặt lấy lại tỉnh táo hỏi Băng Ngọc Tâm.
- Ta ngủ như vậy được bao lâu rồi.
Đối diện Lã Siêu đang nướng thịt lên tiếng trả lời thay, giọng điệu pha một chút trêu đùa.
- Ngươi ngủ được bốn canh giờ rồi, tưởng chân người ta là gối ôm sao mà thoái mái vậy.
Lý Cường cảm thấy có lỗi hướng về Băng Ngọc Tâm.
- Ta xin lỗi.
Băng Ngọc Tâm im lặng không đáp lại cũng không tỏ thái độ gì.
Lã Siêu tiếp tục.
- Mau nướng thịt ăn đi, cực phẩm với tu vi thể tu hiện tại của ngươi đó.
Lý Cường hơi suy tư, làm sao người này biết ta luyện thể còn biết tu vi hiện tại của ta. Chẳng phải đi theo con đường luyện thể, để người khác làm ra phán đoán mình ở mức tu vi nào là rất khó hay sao. Vậy làm sao tên này có thể nhìn thấu, Lý Cường làm ra thắc mắc.
- Tại sao ngươi lại cứu ta?
Lã Siêu miệng vừa gặm thịt vừa nói.
- Chẳng phải cô nương này khóc lóc nài nỉ ta sao, còn nữa ta lại rất thích ăn thịt chó.
Lý Cường ánh mắt ôn nhu nhìn về Băng Ngọc Tâm, nàng thẹn quá bỏ đi lấy một que củi nướng thịt Thạch Lang.
Lã Siêu nhiều lời tiếp tục.
- Ngươi có biết vừa rồi uống hết một bầu Lã Tửu mà ta dày công lắm mới có được.
Sau đó Lã Siêu luyên thuyên kể về nguồn gốc Lã Tửu, được ủ hơn trăm năm từ nhiều loại cây quý hiếm có sức hồi phục kinh người. Còn nữa nếu người bình thường không bị trọng thương uống được cũng là cự phẩm đả thông khí huyết, sức mạnh tràn đầy bình ổn nguồn lực lượng bên trong cơ thể như một ngọn suối trầm lặng dịu êm lắng động trong cơ thể người uống. Rồi hắn lại kể phải trộm từ gia tộc mới có được một số mang theo trong người định uống một đến hai năm, nhưng Lý Cường đã uống cạn một bầu rượu của hắn thật sự rất tiếc.
Lý Cường cũng biết Lã Tửu của Lã Siêu đưa cho hắn tốt đến mực nào, nên cũng không nhiều lời trực tiếp nói.
- Thanh Lục Linh Kiếm đó ngươi giữ lấy xem như quà bồi thường.
Lã Siêu thưởng thức một chút phóng khoáng của Lý Cường nói.
- Rượu ngon thì phải có bạn hiền, hôm nay ta tiêu phí một hôm.
Trong nhẫn trử vật của Lã Siêu, lấy ra thêm một bầu rượu hướng về Lý Cường.
Lý Cường tay trái cầm thịt do Băng Ngọc Tâm nướng tay phải cầm Lã Tửu thưởng thức từng chút một. Cắn thịt đến đâu cơ thể hắn thêm sức sống đến đó quả là yêu thú luyện thể rất hợp với Lý Cường. Cắn một miếng thịt uống một chút rượu tu vi thể tu chậm rãi tăng tiến.
Ánh trăng sáng dẫn lối bên cạnh một đống lửa, ba người vừa ăn vừa uống nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Kể về nhiều chuyện xảy ra Lã Siêu cũng có đề cập đến tu vi của mình đã chạm đến Tẩy Tủy hậu kỳ chỉ thiếu chút nữa sẽ đột phá Tẩy Tủy viên mãn. Băng Ngọc Tâm bên cạnh chỉ lắng nghe không nhiều lời, hai người Lý Cường và Lã Siêu như quen từ trước nói chuyện không ngớt tâm tư có chút điểm chung.
Hai người bọn họ đều là kiểu người hào phóng nên nói chuyện rất hợp nhau. Lã Siêu tâm sáng như trăng không có gì giấu diếm, chính vì thế Lý Cường thật lòng đối đãi xem trọng một tấm chân tình này.
Trước đến giờ Lý Cường chưa thật sự hứng thú với thế giới này, nhưng hôm nay trước những điều này thì lại khác.
Ánh trăng chiếu rọi lên gương mặt Băng Ngọc Tâm, bình thường nàng đã đẹp cộng hưởng với ánh trăng làm tôn lên vẻ đẹp tuyệt mĩ của nàng. Hoa bên cạnh khiêm nhường cuối đầu, cây xanh bên cạnh ôm nhu che chở đủ để chứng minh sức hút mãnh liệt của nàng.
Nhìn phía đối diện bạn tửu đang trò chuyện, Lý Cường không ngưng được xuất khẩu thành thơ.
“Tâm giao bên cạnh, Lã Tửu trên tay
Đời này một kiếp, không gì hối tiếc.”
“Tâm giao bên cạnh” ý chỉ Lã Siêu và Băng Ngọc Tâm hai người này Lý Cường đã xem như tâm giao như tri kĩ khó tìm, “Lã Tửu trên tay” thì đã quá rõ ràng hắn xem trọng bầu rượu của Lã Siêu. Còn “Đời này một kiếp, không gì hối tiếc.” chứng tỏ Lý Cường cực kì trân trọng khoảnh khắc này, nó quý giá đến mực nào nó đẹp đẻ đến thế nào, để hắn không tiếc nuối muốn chết trong khoảnh khắc này đến như vậy
Như hiểu được ý thơ của Lý Cường, Lã Siêu cũng đáp lại.
“Chó chạy ngoài rừng, một tay ta đánh
Người ăn thịt chó, là bạn hữu của ta.”
Băng Ngọc Tâm từ nảy đến giờ vẫn không biến sắc nhưng khi nghe Lã Siêu xuất ngôn cũng che mặt cười nhẹ.
Lý Cường cúi đầu, bật cười thành tiếng.
- Haha, tiểu đệ bái phục .
Ý thơ của Lý Cường hay bao nhiêu thì ý thơ của Lã Siêu đối lại dở bấy nhiêu. Có thể so sánh như trời với đất một cái thanh nhẹ bay cao, một cái âm trầm dưới đất.
Băng Ngọc Tâm từ đâu đến cuối không nói lời nào, sau khi nghe xong câu thơ vừa rồi của Lã Siêu mở lời.
- Ta thấy hai người rất hợp nhau, hay là kết nghĩa huynh đệ.
---------
Chúc anh em buổi chiều vui vẻ nhé :D