Không Thể Buông Tay

Chương 24: Hẹn hò à?

Nếu là ngày xưa, Trần Diệu nhất định phải ở lại nhìn Cố Diệc Cư đến đón Trần Hân, đáng tiếc, cô không phải Trần Diệu năm xưa. Cô cúp điện thoại, nhìn Chu lục rồi lại nhìn Trần Hân.

Trần Diệu đi ngược lại vào hướng giao lộ, bắt taxi.

Chu Lục sực tỉnh, vội vàng lái xe đến đuổi theo Trần Diệu.

Xe dừng cạnh Trần Diệu, cửa xe hạ xuống, hét lớn: "Trần Diệu, lên xe."

Trần Diệu rũ mắt nhìn Chu Lục trong xe, khẽ cười, nói: "Không cần. Em tự về, em quen cô gái kia, cô ấy uống say, anh đến giúp đi."

Chu Lục ngượng ngùng, mười phần xấu hổ, anh ta nghe Trần Diệu gọi điện biết cô gái kia tên Trần Hân, thật ra anh có chút thắc mắc, nhưng lại biết mình không có tư cách hỏi. Anh ta nhìn Trần Diệu: "Lên xe, anh đưa em về." Trần Diệu vẫn cười cười, đôi mắt sáng lấp lánh, trong mắt giống như có ánh sao, cực kỳ thu hút. Cô nói: "Em gọi xe rồi."

Vừa dứt lời, một chiếc xe đi đến, cắt đứt đoạn hội thoại buồn ngủ. Trần Diệu giẫm lên giày cao gót, đi về phía xe mở cửa, bước vào.

Không biết vì sao Chu Lục thấy cảnh này, trong lòng trống rỗng.

Anh ta vô thức đạp chân ga, đi theo chiếc taxi đến chung cư của Trần Diệu.

Anh nghĩ.

Anh đi theo cô về nhà.

Taxi không an toàn.

- _

Nhà hàng cách chung cư của Trần Diệu không xa, cô vừa ngồi trong xe nói chuyện phiếm với Liễu Anh qua WeChat, vừa nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Đứa nhỏ có ba mẹ và đứa nhỏ không có ba mẹ thật sự rất khác nhau, trên thực tế, cô biết rất nhiều về cuộc sống của Trần Hân ở Hải thị, tất cả đều từ cái miệng bát quái của Liễu Anh.

Để Trần Hân bằng bạn bè của cô ta ở Hải thị, ba mẹ tốt của cô vay tiền để mua chiếc Cadillac màu trắng. Nếu không phải giá nhà ở Hải thị quá cao, có khi ba mẹ đã cắn răng mua một căn cho Trần Hân để định cư luôn ở Hải thị. Trước đây cô không biết thành phố Y có tốt không, nhưng sau mấy năm so sánh, cô phát hiện thành phố Y chỉ là một cái vỏ rỗng, Hải thị mới là đô thị lớn, bất cứ ai có chút tham vọng đều sẽ nghĩ đến việc kiếm sống ở Hải thị.

Một khi đã đặt chân được ở Hải thị là có thể ngẩng đầu nhìn ông bà tổ tiên.

Trần Hân được sắm sửa đầy đủ là có thể hòa nhập với Hải thị.

Lại tiếp tục xinh đẹp.

Nhưng những thứ này không liên quan gì đến cô.

Xe taxi chạy một mạch đến chung cư, chiếc Audi màu đen vẫn theo sát phía sau, đương nhiên Trần Diệu biết nhưng giả vờ không thấy. Taxi không thể đi vào, phải dừng lại ở ven đường, Trần Diệu xuống xe xách túi nhỏ đi về chung cư, chiếc Mercedes màu đen trước chung cư mở ra.

Cố Diệc Cư dựa vào xe, ngậm thuốc lá, thấy cô đến gần, gọi: "Cô bé."

Trần Diệu dừng một chút, men theo tầm mắt nhìn sang, sửng sốt.

Cố Diệc Cư nhìn lướt qua chiếc Audi đen đậu bên đường, đi về phía Trần Diệu, cúi đầu cười: "Hẹn hò à?"

Trần Diệu nhìn theo ánh mắt của anh, liếc Chu Lục đang ngồi trong xe, cũng không trả lời anh, chỉ hỏi: "Không phải anh đi.."

"Đi đâu? Đón chị em?" Cố Diệc Cư cười nửa miệng hỏi.

Trần Diệu nhấp môi.

Cố Diệc Cư búng tàn thuốc, ánh mắt lại quét qua Chu Lục một cái, tay duỗi ra, vòng qua eo thon của Trần Diệu, cười cười ngả người cô ra sau, vừa vặn đυ.ng phải vách tường (thịt).

Trần Diệu cầm túi nhỏ đập vào vai anh: "Buông ra."

Cố Diệc Cư nghiêng đầu, tắt điếu thuốc, bóp eo cô, thấp giọng nói: "Tôi sợ em hiểu lầm tôi và chị gái em."

Trần Diệu ngẩng đầu trừng anh.

Cố Diệc Cư nhìn đôi môi thoa son màu cam của cô, đôi mắt thâm trầm.

Trần Diệu phát hiện ánh mắt của anh, né tránh.

Cố Diệc Cư cười nghiền ngẫm: "Tôi không liền quan đến chị em, quá khứ không có, tương lai cũng không."

Lời giải thích này đến quá muộn, tâm Trần Diệu không còn chút dao động nào, hiểu lầm thì cũng đã qua, thích cũng đã qua, thương tâm cũng đã qua.

"Không tin?" Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng hỏi.

Trần Diệu dùng đầu gối đá, Cố Diệc Cư nhạy bén tránh, Trần Diệu thừa dịp anh lơ đãng lập tức xoay người chui khỏi l*иg ngực anh.

Cố Diệc Cư dùng hết sức ôm Trần Diệu từ phía sau, đè lên tường. Trần Diệu lảo đảo hai bước, bất đắc dĩ vịn vào song sắt, cô hét lên: "Cố Diệc Cư, đồ khốn!"

"Đúng." Cố Diệc cư ghé sát bên tai cô thở ra một hơi, cực kì lưu manh.

"Tôi đến tìm em, sao em có thể đi ăn tối cùng bạn trai cũ?" Hơi thở của anh không ngừng quanh quẩn bên tai, môi mỏng dán lên vành tai mẫn cảm Trần Diệu khiến tai Trần Diệu đỏ bừng.

Tư thế này.

Quá xấu hổ.

Hơn nữa đang ở bên ngoài, thật không dám nhìn thẳng.

Nhưng đồng thời cũng nhắc Trần Diệu nhớ lần duy nhất đó, anh ôm cô dựa vào cửa kính trong suốt từ sàn nhà đến trần, lạnh nhưng lại cực nóng. Ngoài việc khóc, Trần Diệu còn thấy anh cúi đầu hôn lên mặt cô, phải nói rằng tên đàn ông chó này rất gợi cảm trong vấn đề đó.

Có lẽ.

Sau khi ngủ với anh, nhìn những người đàn ông khác sẽ thấy mất hứng, không thể động tình.

Trần Diệu giãy giụa: "Buông ra."

Cố Diệc Cư: "Em còn chưa trả lời tôi."

"Không phải chia tay rồi sao? Còn cùng anh ta đi ăn tối, muốn nối lại tình xưa?"

Để thoát khỏi cảnh khốn khó hiện tại, Trần Diệu lắc đầu: "Không, không gợi lại tình xưa, chỉ ăn cơm thôi, anh lấy tư cách gì để hỏi tôi như vậy?"

Cố Diệc Cư trầm mặc.

Một giây sau, anh lại hôn lên vành tai của Trần Diệu, nói: "Tư cách là người đàn ông đầu tiên của em."

Trần Diệu không khỏi bật cười.

"Tám năm, tôi sẽ vì anh thủ thân như ngọc?"

Đôi mắt Cố Diệc Cư trầm xuống, anh không nói gì, đầu gối chen vào chân dài của Chu Diệu.

Tức khắc Trần Diệu cả người cứng đờ.

Cô không chơi lại người đàn ông này, rõ ràng cái gì anh ta cũng có thể làm được, cô cắn răng: "Cố tổng.. Chuyện gì cũng từ từ."

Cố Diệc Cư không muốn tiếp tục đề tài này, anh hôn lên vành tai cô, thấp giọng nói: "Anh còn chưa ăn."

Sau khi đưa Trần Diệu về, anh đến công ty xử lý một số vấn đề còn trong tay, quan trọng nhất là thu mua, sáp nhập Trung Lập.

Từ từ bổ sung thêm nhân viên.

Sau khi mọi thứ sắp xếp xong, đến đây.

Cuối cùng lại thấy cô đi ăn tối với một người đàn ông khác, người đó lại có thân phận đặc thù như vậy*. Chiếc Audi đen đã không còn ở bên đường.

Nhưng vẫn khiến Cố Diệc Cư thấy khó chịu.

*ý là thân phận bạn trai của Trần Diệu.

Chủ đề bị chuyển hướng làm Trần Diệu không phản ứng kịp.

Trần Diệu trả lời: "Vậy đi ăn?"

Cô cần thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại, dù Cố Diệc Cư đã chọn vị trí dưới bóng cây, nhưng tư thế này thật sự không tốt.

"Ừ." Cố Diệc Cư đáp.

Trần Diệu: "Vậy trước tiên buông tôi ra?"

"Được." Cố Diệc Cư lùi lại một bước, tay lại đặt lên eo cô, mang đi.

Trần Diệu thở phào nhẹ nhõm, cô kéo tay Cố Diệc Cư: "Không biết Cố tổng muốn ăn ở đâu?"

Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn Trần Diệu, hai tay đút túi quần, nói: "Lên nhà em?"

Gân trên trán Trần Diệu giật giật, Chu Lục còn chưa từng đến nhà cô, huống chi là Cố Diệc Cư, Trần Diệu do dự hỏi: "Tôi chưa ăn no, đi ăn ngoài nhé?"

"Muộn rồi." Cố Diệc Cư nhìn bầu trời.

Không tiếp tục nói câu sau, hiển nhiên là muốn đến nhà cô.

Trần Diệu: "..."

Một giây sau, Trần Diệu gật đầu: "Được."

Sau đó, cô rút chìa khóa đi đến cửa chung cư.

Khoé môi Cố Diệc Cư giật giật, đi theo cô, Trần Diệu bước nhanh hơn, vòng eo của cô rất nhỏ, vừa rồi giãy giụa đầu tóc có chút lộn xộn.

Cố Diệc Cư nhìn bóng lưng cô, nhớ lại tư thái yêu kiều của cô gái, cô nằm trên bàn máy tính, đá anh, gọi anh. Trong phòng bida, cô không chơi, mà cầm ly nước đi theo anh, nhìn anh chơi..

Và còn lúc đó.

Cô nhón chân vuốt ve đường cổ áo anh, đầy quyến rũ.

Bây giờ.

Rất có hương vị phụ nữ.

Chung cư này Trần Diệu và Liễu Anh cùng thuê, là một nhà đầu tư ở Hải thị đặc biệt xây dựng cho nhân viên văn phòng thuê, khi cho thuê có một số yêu cầu, không phải tuỳ tiện là thuê được. Quản lý chung cư và an ninh ở đây không tệ, không phải người trong chung cư đi vào thì cần phải đăng ký, Cố Diệc Cư cũng không ngoại lệ.

Trần Diệu cầm lấy giấy bút từ bảo vệ đưa cho Cố Diệc Cư.

Cố Diệc Cư duỗi tay cầm bút, cúi đầu viết thông tin của mình lên.

Nhân cơ hội anh đang viết, Trần Diệu sải bước về phía cánh cửa khóa bằng vân tay, bấm vài cái, cô đi vào, thuận tiện đóng cửa kính.

Cố Diệc Cư ném bút, thân hình dựa vào buồng bảo vệ, nhìn Trần Diệu vừa vào cửa.

Trần Diệu đứng bên trong, mỉm cười nhìn Cố Diệc Cư, gọi điện cho anh.

Cố Diệc Cư thong dong nhận máy, anh híp mắt nhìn Trần Diệu.

Giọng Trần Diệu rất mềm mại, cô ở đầu bên kia cười nói: "Cố tổng, vào đi."

Cố Diệc Cư nhướng mày: "Được."

Rất bình tĩnh.

Trần Diệu nhìn người đàn ông bên ngoài đang dựa lưng vào buồng bảo vệ vô cùng bình tĩnh, đột nhiên cô không hiểu ý anh.

Cô cứ như vậy cầm điện thoại, từ xa nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Anh.. Tám năm sau, tại sao đột nhiên muốn theo đuổi tôi?"

Câu hỏi rất khô khan.

Cố Diệc Cư khẽ nâng cằm, nhìn nữ nhân duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa, cười nghiền ngẫm: "Năm đó lúc em xuống giường, tôi đã muốn hẹn hò với em, nhưng em lại chỉ muốn đè tôi."

Trần Diệu nghe hai chữ "hẹn hò" liền ngây người, cô thấp giọng nói: "Vậy sao.."

Nếu định hẹn hò với cô.

Tại sao tám năm không thấy?

Cố Diệc Cư: "Em nghĩ ai cũng có thể bò lên giường tôi?"

Trần Diệu: "..."

Cút!

"Được rồi. Đi vào đi, không thì ra mở cửa, tôi lên ngồi." Cố Diệc Cư nâng cổ tay lên, nhìn đồng hồ, nói.

Ngữ khí mang theo dung túng.

Chưa một ai dám chơi Cố Diệc Cư một vố như vậy.

Không cho anh vào cửa.

Trần Diệu thì có thể.

Anh vẫn chưa hết giận.

Đây là thế giới nhỏ của cô và Liễu Anh, Trần Diệu chưa từng có ý định cho anh vào. Cô nhìn Cố Diệc Cư lần nữa, cúp điện thoại, đạp lên giày cao gót, vô cùng tiêu sái bước vào thang máy, cũng không hỏi Cố Diệc Cư sẽ đi đâu, ăn cơm ở đâu..

Nếu là cô của ngày xưa.

Trần Diệu sẽ không chỉ mời anh vào nhà mà còn nấu cơm cho anh.

Cửa thang máy đóng lại.

Cố Diệc Cư cất điện thoại, quay người rời đi.

Nhân viên bảo vệ ngồi trong buồng nhìn người đàn ông bị bỏ lại bên ngoài, đẹp trai như vậy mà cũng bị chặn ở ngoài.

Đẹp trai cũng vô ích thôi.

* * *

Nghỉ hai ngày, Trần Diệu trở lại Trung Lập làm việc. Lễ đính hôn náo nhiệt như vậy, Trần Diệu biết nhất định sẽ có nhiều tin đồn vớ vẩn, thậm chí còn có nhiều ánh mắt khác thường, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng không ngờ bên trong rất yên ắng, ngoại trừ một số người có quan hệ tốt với Trần Diệu tò mò hỏi Trần Diệu vài câu.

"Cậu và Cố tổng.. bên nhau?"

Hoặc là: "Ra là hai người đã biết nhau rồi."

"Vụ cướp hôn này thật thú vị, Cố tổng thật đẹp trai."

"Diệu Diệu, vị Cố tổng này có chút tàn độc, cậu.. Dù hai người là thanh mai trúc mã, cũng cần cẩn thận."

Bốn chữ này thật đẹp đẽ.

Trần Diệu vừa xoay bút vừa uống cà phê.

Thanh mai trúc mã?

Cô gặp anh vào năm đầu của trung học, sau đó tiếp cận anh, trở thành khách quen của quán bida và quán internet của anh..

Đúng là thanh mai trúc mã.

Mà ngày hôm sau, Chu Lục đến tổng bộ của tập đoàn Angel. Liễu Anh nghe được tin tức, chạy đến nói với Trần Diệu: "Chu Lục vứt bỏ cậu vì Cố tổng hứa sẽ đưa anh ta vào trụ sở chính của tập đoàn tham gia các dự án mới."

Trong văn phòng còn có các đồng nghiệp khác, mọi người đã nghe hết, đau lòng nhìn Trần Diệu.

Trần Diệu dừng một chút, lại nhấp một ngụm cà phê, thần sắc bình tĩnh, nói: "Người hướng lên chỗ cao, nước chảy xuống chỗ thấp.."

Liễu Anh bĩu môi: "Anh ta bán cậu cầu vinh."

Trần Diệu: "..."

*

Tầng trên cùng của trụ sở tập đoàn Angel.

Cố Diệc Cư nới lỏng cà vạt, ngồi trên ghế lật văn kiện, vẻ mặt lạnh lùng.

Thư ký tiến vào gõ cửa: "Cố tổng."

Cố Diệc Cư không ngẩng đầu, chỉ ậm ừ.

Thư ký không dám chậm trễ, thấp giọng nói: "Hôm nay Chu Lục của Trung Lập chính thức đi làm, tôi đã điều đến bộ phận lập trình, vậy.. Anh ta được xếp vị trí nào?"

Người này người không tiến vào, Cố Diệc Cư lại không nói gì, điều này làm cấp dưới vô cùng bối rối.

Cố Diệc Cư buông tập tài liệu, ngả người ra sau.

Hai chân dài bắt chéo, nhìn thư ký: "Anh ta đến rồi à?"

"Vâng." Thư ký gật đầu.

Cố Diệc Cư ừ một tiếng, lật sang trang bên của văn kiện, xem một hồi mới lười nhác nói: "Sắp xếp cho hắn đến chi nhánh ở Đồng Thị."

Thư ký sửng sốt hai giây, vốn tưởng đại boss tới, không nghĩ chỉ là một tiểu tử?

Anh do dự một lúc, nói: "Nhưng Lâm tổng đã đưa đến."

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, tuy rằng Trung Lập sắp sáp nhập vào tập đoàn Angel, nhưng chức vị của Lâm tổng cũng không thấp.

Vì vậy, ông đưa người đến cũng sẽ khiến mọi người xem trọng.

Cố Diệc Cư mặc không biến sắc nhìn thư ký: "Sau đó?"

Thư ký: ".. Vâng. Tôi đi làm ngay."

Anh ta nói xong liền xoay người rời đi, Cố Diệc Cư lại nói: "Từ từ"

Thư ký dừng lại.

Cố Diệc Cư lười biếng dùng đầu ngón tay móc cổ áo: "Nếu hắn hỏi, chỉ cần nói, anh không nên đi ăn tối cùng cô ấy."

Thư ký: "..."

Cô ấy?

Cô ấy là ai?

"Vâng."

Trong lòng tò mò muốn chết, nhưng trợ lý cũng không dám hỏi thêm, liền quay người đến bộ phận lập trình.

Chu Lục vẫn đang đợi ở khu tiếp tân, khi thấy trợ lý của Cố Diệc Cư đến gần, anh ta vội vàng đứng dậy, anh ta mặc bộ vest mới mua, màu xanh ngọc, khiến anh ta trông khá lịch lãm. Tập đoàn Angel mấy năm nay phát triển như mặt trời ban trưa, có thể làm ở đây khiến Chu Lục rất lo lắng.

Thư ký lấy một văn kiện đưa cho Chu Lục, nói: "Trước tiên xem hợp đồng."

Chu Lục cảm kích nói: "Cảm ơn."

Anh mở ra nhìn hai giây, sắc mặt lập tức thay đổi, nhìn thư ký: "Trước kia không nói vậy, Đồng.. Đồng thị bên kia.. Bên kia.."

Ai muốn đi?

Một thành phố loại ba! Trời cao hoàng đế xa, làm gì có tương lai?

Thư ký lạnh lùng nhìn Chu Lục: "Ai bảo anh đi ăn tối với cô ấy?"

Cô ấy?

Ăn tối?

Trong một giây, Chu Lục nhận ra, cả người đều lạnh.

Vì vậy.. Ăn tối cũng không được sao?

Lúc này anh mới hiểu rõ nhận xét về Cố Diệc Cư của người trong ngành, người đàn ông tàn nhẫn lại không từ thủ đoạn, lúc này anh ta thấy rõ điều đấy.

Cố Diệc Cư hống hách đến phát bệnh.

"Chỉ vì tôi đi ăn với cô ấy sao?" Chu Lục không thể tin hỏi, anh ta không tin Cố Diệc Cư lật lọng nhanh như vậy.

Thư ký gật đầu: "Anh Lục, tiểu tiết quyết định đại cục."

Chu Lục: "..."

Mẹ nó.

Thư ký lại nói: "Anh nên mừng vì lương vẫn như vậy."

Chu Lục: "..."

Đúng vậy.

Anh ta nên vui mừng vì mức lương vẫn như trước.

Thư ký: "Tôi đi sắp xếp, khi nào anh chuẩn bị đi thì thông báo cho tôi, công ty sẽ đặt vé máy bay cho anh."

Chu Lục mặt mày xám xịt gật đầu.

Sắc mặt bất đồng với bộ âu phục sáng màu.

*

Không lâu sau khi Chu Lục nhậm chức, tập đoàn Angel đã ban hành một văn kiện chuyển công tác một nhóm nhân viên. Vì khoảng cách từ Trung Lập đến tập đoàn Angel hơi xa, mà một số sản phẩm do tập đoàn Angel sản xuất trùng lặp với Trung Lập, nên tất cả nhân viên đều phải được sắp xếp để đồng bộ với tập đoàn Angel.

Khó khăn nhất trong việc thu mua công ty không phải là vốn hay đàm phán, mà là làm thế nào để hai công ty cùng vận hành ổn định. Trụ sở chính muốn tối đa hóa giá trị của công ty bị thu mua, như vậy mới không uổng phí tiền vốn và tránh tiêu tiền vào những thứ vô ích.

Sau khi văn kiện được ban hành.

Bên này Trung Lập bắt đầu tiến hành.

Do một số phòng ban chồng chéo nên không phải lúc nào nhân sự cũng giống nhau, một số đồng nghiệp trong phòng nhân sự đã đổi vị trí. Liễu Anh trực tiếp đến bộ phận tiêu thụ sản phẩm của tập đoàn Angel, vốn dĩ đây là chuyên ngành của cô, bộ phận tiêu thụ ở tầng năm. Nếu không phải Trần Diệu vẫn nợ tiền, cô đã ổn định làm cùng bộ phận với Liễu Anh.

Các bộ phận được phân chia theo các tầng của tòa nhà trụ sở tập đoàn Angel.

Thời điểm họ nhận công việc, tất cả các đồng nghiệp trong bộ phận của Trần Diệu đều tập trung lại xem họ được điều đến tầng nào.

Mà họ càng tò mò về Trần Diệu hơn, vì tập đoàn Angel có rất nhiều phòng ban, nghe nói phòng nhân sự có hai phòng, phòng nhân sự ở tầng tám cơ bản đều làm việc cho giám đốc điều hành, thậm chí CEO.

Một nhóm người vây quanh Trần Diệu để nhìn văn bản cô đã nhận.

Liễu Anh trực tiếp ôm eo Trần Diệu, nói: "Mau lên, nhanh lên, mở ra xem.

Khoa trương đến mức tưởng là mở lễ vật chứ.

Không phải chỉ là một văn kiện à.

Trần Diệu có chút bất đắc dĩ, sau khi mở, giấy nhậm chức rơi ra.

Liễu Anh là người đầu tiên nhặt nó lên xem, sau đó chửi một tiếng.

Mọi người nhìn Liễu Anh:" Chuyện gì vậy? "

Liễu Anh đặt thư bổ nhiệm lên bàn:" Tiền lương tăng gấp ba, bộ phận nhân sự tầng 12 ha hả ha hả ha hả.. "

Không bao giờ chửi Cố Diệc Cư là chó nữa.

Đây rõ ràng là đại ngộ của vợ.

" Thật cao, lương của bộ phận nhân sự tầng 12 cao như vậy sao? "Một đồng nghiệp khác được điều đến bộ phận nhân sự ở tầng năm ghen tị muốn chết.

" Aaaaaa quả nhiên Diệu Diệu được đối xử hoàn toàn khác. "

Liễu Anh ôm Trần Diệu:" Với mức lương này, giấc mơ mua nhà của cậu gần hơn một bước rồi phải không? "

Toàn bộ nhân viên Trung Lập chỉ có Trần Diệu được đãi ngộ tốt nhất, giám đốc điều hành cũng không thể cùng so sánh, tầng làm việc của Trần Diệu cao nhất.

Tầng 12.

Mặc kệ có phải do tay trong của Cố Diệc Cư hay không.

Nhưng đối với Trần Diệu, đây là chuyện tốt, lương càng cao, cô có thể chi trả nhiều tiền.

Sau khi thư bổ nhiệm của tập đoàn Angel được ban hành đầy đủ, các nhân viên của Trung Lập bắt đầu đến tập đoàn Angel làm. Liễu Anh và Trần Diệu đến tập đoàn Angel gần hơn so với Trung Lập, coi như không tệ, lúc ngồi đầu điện ngầm, Liễu Anh nhận được một cuộc gọi từ mẹ.

Trò chuyện vài câu, sau khi cúp điện thoại, Liễu Anh nắm vai Trần Diệu, nói:" Y thị lại chuẩn bị phá bỏ và di dời, rất có khả năng sẽ đến lượt nhà tớ. "

Nhà Liễu Anh được mua rất sớm, giờ đã thành căn hộ cũ.

Nếu bị phá bỏ, căn nhà của gia đình Liễu Anh sẽ bị phá và phải di dời.

Ánh mắt Trần Diệu sáng lên:" Vậy cậu sẽ trở thành phú nhị đại? "

Liễu Anh cười hắc hắc:" Đúng vậy, rất có khả năng, nếu thật sư bị phá, số tiền cậu nợ gia đình tớ cũng không cần trả, chút tiền kia tớ không thèm để ý. "

Trần Diệu:"... "

Bộ dáng khoe khoang này thật đáng đánh đòn, nhưng cô thật sự mừng cho Liễu Anh.

(*đừng hỏi, đoạn này mình cũng không hiểu)

- _

Tập đoàn Angel đã trải qua mấy năm lên xuống, đủ loại tranh chấp, nhiều biến cố lớn trong hội đồng quản trị, cổ phiếu không ổn định, thay máu mới.. v.. v Trên báo kinh tế tài chính luôn có tin tức về tập đoàn Angel, trong mắt những người bình thường, sự tồn tại của tập đoàn Angel như vị thần, ở cùng một thành phố, nếu đi ngang qua sẽ dừng lại nhìn.

Tập đoàn Angel đương nhiên là biểu tượng tài chính của Hải thị.

Cùng công ty nhỏ như Trung Lập chung sống rất hòa thuận.

Liễu Anh đặc biệt mua bộ đồ mới để mặc, mà Trần Diệu vẫn mặc đồ cũ:" Trời ơi, tòa nhà này cao quá. "

Trước kia đứng từ xa đã biết nó cao và chói mắt, nhưng chưa bao giờ cảm nhận bằng đầy đủ các giác quan như bây giờ.

Trần Diệu cũng nhìn tòa cao ốc một lượt, hiện tại đang là giờ làm việc, rất nhiều nhân viên từ bốn phía đổ về tòa nhà, Trần Diệu lôi kéo Liễu Anh:" Đi thôi. "

Liễu Anh ho khan một tiếng, điều chỉnh quần áo, có chút áp lực.

Công ty lớn không giống công ty nhỏ.

Chín giờ, xác nhận vân tay đã đi làm.

Thang máy một đường đi lên, Liễu Anh dừng ở tầng năm, Trần Diệu tiếp tục đi lên.

Khi đến tầng 12, Trần Diệu bước ra, đến báo cáo với trưởng phòng nhân sự, trưởng phòng nhân sự là một người phụ nữ họ Lý.

Cô lật lý lịch của Trần Diệu, thấy cô tốt nghiệp trường đại học nổi tiếng thì rất hài lòng, về phần lương thì hơi cao. Trưởng phòng Lý nhìn Trần Diệu một cái, cười cười, cô đã rõ ràng, lý lịch này từ phía trên đưa xuống, có một số việc sau này lại biết, tư lịch của Trần Diệu cũng đủ rồi.

Trưởng phòng Lý nói với Trần Diệu:" Công ty tuyển dụng giới thiệu ba người đến đây. Cố tổng vẫn đang thiếu một thư ký, hôm nay vừa lúc là thời gian phỏng vấn, họ sẽ đến khoảng 10: 30. Tôi sẽ dẫn cô đến phỏng vấn họ, dù sao cô cũng đi theo Cố tổng, đây là yêu cầu của Cố tổng.

Nói xong, Lý trưởng phòng đưa văn kiện cho Trần Diệu.

Trần Diệu gật đầu, cầm lên, tư thế không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, không giống như xuất thân từ công ty nhỏ, khiến trưởng phòng Lý xem trọng nhìn vài lần.

Trần Diệu không ngờ công việc đầu tiên của cô ở công ty mới lại là tìm thư ký cho Cố Diệc Cư.

Cô nhìn qua những người đã đi theo anh, đại đa số đều là thư ký nam và thư ký có học vấn cao, một số người trong số họ là những người nổi tiếng được các công ty lớn tuyển dụng.

Đối với yêu cầu cá nhân của Cố Diệc Cư.

Không có nói thêm.

Trần Diệu nhìn thấy không đề cập thêm, vì vậy cô xem sang thông tin của ba người được giới thiệu bởi công ty tuyển dụng.

Hai người đầu tiên là nam thư ký, bằng cấp và lý lịch đều đẹp.

Trần Diệu lên mạng kiểm tra, tìm hiểu về con người thật của bọn họ, sau đó mở người thứ ba ra.

Trên tư liệu trắng viết hai chữ: "Trần Hân."

Trần Diệu dừng một chút: "..."

Trần Hân?

Cô nhớ rõ Trần Hân làm ngành bán hàng và làm trong một công ty niêm yết, tuy rằng không bằng tập đoàn Angel nhưng thật sự không tồi, mà công ty đó gần đây, có một số hợp tác với tập đoàn Angel.

Ồ?

Có vẻ như Trần Hân biết Cố Diệc Cư là CEO của tập đoàn Angel.

Mặc dù Trần Diệu không muốn nghĩ như vậy, nhưng cô luôn cảm thấy Trần Hân đến đây vì Cố Diệc Cư.

"Diệu Diệu? Người phỏng vấn tới rồi." Cửa bị gõ, trưởng phòng Lý gọi Trần Diệu, Trần Diệu lập tức thu dọn tài liệu, đứng dậy gật đầu: "Được."

Cô cười với trưởng phòng Lý, cô vừa đề xuất có thể gọi cô là Diệu Diệu, trưởng phòng Lý đã nhớ kỹ, thật ấm áp.

Phòng họp dành cho phỏng vấn nằm đối diện đường đi chéo.

Khi Trần Diệu đi vào, bên trong đã có một đồng nghiệp khác từ bộ phận nhân sự.

Hai người chào nhau rồi ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống không lâu, cửa lại bị gõ, Trần Diệu ngẩng đầu liền thấy Cố Diệc Cư đi vào, anh nhìn Trần Diệu một cái.

Thấy dáng người cô ẩn hiện trong trang phục công sở, khoé môi anh khẽ nhếch.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----