Không Thể Buông Tay

Chương 23: Cố ý để anh nhớ em nhiều năm như vậy

"Chát!" Một cái tát vang dội giáng xuống khuôn mặt tuấn tú của Cố Diệc Cư. Không khí ngưng trệ, Trần Diệu thở phì phò trừng mắt nhìn Cố Diệc Cư, Cố Diệc Cư rũ mắt nhìn cô.

Xung quanh hỗn loạn.

Hai người trở thành tâm điểm, bị vây quanh. Bốn phía xung quanh bàn luận, ba mẹ Chu Lục không vui khi nghe không hiểu phương ngữ của họ. Vẻ mặt Chu Lục không dám tin, Triệu Nghĩa giương mắt đứng xem kịch vui, Liễu Anh đờ đẫn che miệng, Lâm tổng quay đầu đi, tựa như không đành lòng nhìn cảnh này.

Tất cả mọi người đều đứng hình.

Đã từng.

Trần Diệu từng không thể buông tay Cố Diệc Cư, nhiều lần ái muội thổ lộ.

Mà người đàn ông này luôn làm bộ không hiểu.

Hôm nay anh chủ động hôn không khiến Trần Diệu mừng rỡ, lại đổi được một cái tát.

Hai người đã từng giao nhau, lăn lộn trên giường, hôn nhau, chôn sâu vào cơ thể của nhau, khăng khít thân mật.

Trần Diệu xuống tay tàn nhẫn, khuôn mặt của Cố Diệc Cư sưng đỏ lên.

Đã nhiều năm, người đàn ông này chưa từng bị ai tát như vậy. Bất cứ ai chạm vào anh đều sẽ gãy tay trước. Anh cười lạnh, lại nghiêng người cúi đầu, câu môi nói: "Thêm một cái tát bên này nữa cho cân."

Triệu Nghĩa cười phá lên.

Trần Diệu ngạc nhiên mở to mắt.

Cố Diệc Cư nhướng mày: "Không tát nữa? Vậy chúng ta đi."

"Không. Anh thả tôi xuống." Trần Diệu phát hiện anh sắp động, liều mạng giãy giụa: "Cố Diệc Cư! Cố Diệc Cư!"

Nhưng dù cô hét thế nào đi chăng nữa, Cố Diệc Cư cũng chẳng phản ứng gì, sải bước về phía cổng vòm, móng tay của Trần Diệu cắm chặt xuống cổ anh, để lại vết máu.

"Chu Lục, Chu Lục." Trần Diệu hét lên.

Chu Lục định đuổi theo, Lâm tổng bắt lấy tay Chu Lục, thấp giọng nói: "Phụ nữ quan trọng hơn sự nghiệp?"

Một khắc đó.

Bước chân Chu Lục khựng lại, hắn nắm chặt tay nhìn Cố Diệc Cư cao lớn, làn váy trắng đuôi cá rũ xuống tay anh.

Lâm tổng nhìn anh ta, nói: "Lần trước Cố tổng đến công ty không phải để gặp chúng ta, Chu Lục, cậu hiểu không?"

Các bậc phụ huynh bên cạnh anh đang ríu rít nói chuyện bằng phương ngữ, chỉ trích người đàn ông kia không biết xấu hổ, hỏi Chu Lục người này là ai, anh tìm được bạn gái kia như thế nào, sao lại làm thế kia ở nơi đông người. Thân thích và bạn bè đẩy Chu Lục đi giành lại vì mặt mũi đàn ông, cướp xong không cưới cũng không sao, nhanh lên.

Chu Lục bị đẩy lên phía trước hai, ba bước, Lâm tổng nhìn anh, Chu Lục nhìn vào mắt Lâm tổng rất lâu, sau đó..

Ann không nhúc nhích.

Anh đầu hàng, đầu hàng vì tương lai của chính mình.

Triệu Nghĩa nhìn Chu Lục chật vật, thở dài một hơi, sau đó cong cong khoé môi.

Anh đi nhanh về chiếc xe đằng kia.

Trong xã hội này, có rất ít đàn ông ngang tàn như Cố Diệc Cư, phần lớn họ đều là những người như Chu Lục, những người luôn đặt sự nghiệp và tiền đồ lên trước.

Nếu như người phụ nữ của Cố Diệc Cư bị cướp.

Anh có thể gϊếŧ chết đối phương.

Chu Lục.

Cũng chỉ có thể từ bỏ.

"Tiểu mỹ nữ, muốn đi cùng anh không?" Đi được hai bước, Triệu Nghĩa quay đầu nhìn về phía Liễu Anh.

Liễu Anh hận cay đắng trừng mắt nhìn Chu Lục, cô hung dữ nói: "Chu Lục, nếu anh không đuổi theo thì phải tính toán cẩn thận, lễ đính hôn này Diệu Diệu chi ra không ít tiền."

Triệu Nghĩa nhướng mày.

A.

Vậy mà cô bé tự chi trả cho lễ đính hôn..

Chu Lục không hé răng.

Chỉ gật đầu.

Liễu Anh đuổi theo Triệu Nghĩa, nói: "Triệu ca, phiền anh đưa tôi đi tìm Diệu Diệu."

Triệu Nghĩa cười cười gật đầu.

Hai người đi về phía xe.

Chiếc xe Mercedes màu đen vừa rời khỏi bãi đậu xe, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy Cố Diệc Cư dùng cà vạt trói hai tay Trần Diệu vào thành ghế xe phía sau, Liễu Anh trừng đôi mắt to.

Triệu Nghĩa có chút bất đắc dĩ, che mặt, nói với Liễu Anh: "Tiểu mỹ nhân, chê cười rồi."

Liễu Anh khϊếp sợ, quát: "Cố Diệc Cư là đồ chó."

Triệu Nghĩa liều mạng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."

Nói không sai.

Cố Diệc Chó.

*

Trong chiếc Mercedes đen, hai tay Trần Diệu bị trói dựa vào cửa sổ. Cố Diệc Cư chống cằm, xe phóng nhanh trên đường, trong xe nháy mắt yên tĩnh.

Một lúc sau, Trần Diệu khàn tiếng nói: "Cố gia, anh làm gì vậy?"

Cô đã chấp nhận số phận.

Chu Lục sẽ không cứu cô. Chỉ cần Chu Lục tiến lên một bước, cô đều sẽ tin tưởng.

Đáng tiếc.

Anh ta không.

Cố Diệc Cư nhếch môi: "Cướp hôn."

Trần Diệu không tin, nhìn anh như người xa lạ: "Anh thật thích đùa."

Cố Diệc Cư a một tiếng, không trả lời.

Xe chạy thẳng đến dừng bên ngoài một chung cư, anh mở cửa, đi một vòng từ ghế lái đến ghế sau, khom lưng đi vào. Ghế sau lập tức bị ép, Trần Diệu theo bản năng dịch mông sang một bên, Cố Diệc Cư lại nắm cằm Trần Diệu, xoay mặt cô lại.

Trong xe mở điều hòa, hôm nay Trần Diệu trang điểm đậm, dán mi giả, khuôn mặt đã được trang điểm càng tinh tế hơn, thời gian không chỉ chỉ rèn giũa cho cô kinh nghiệm mà còn mang đến một hương vị không tả được, thành thục lại xen lẫn thanh thuần. Anh dùng ngón cái cọ xát môi Trần Diệu, lau đi vết son môi..

Trần Diệu nhíu mày muốn động đậy, lại không thể, ghế sau của chiếc xe này lớn như vậy nhưng quan trọng là hai tay của cô đều bị trói.

Một tay Cố Diệc Cư lau son môi, ngón tay chà sát, ngón tay cái dính đầy son đỏ, thở dài, lại cúi người lấp kín đôi môi đỏ của Trần Diệu.

Trần Diệu rêи ɾỉ giãy giụa.

Anh nâng cằm cô, cố định mặt, gắt gao hôn.

Đầu lưỡi nóng bỏng thâm nhập, một chút cũng không khách khí, Trần Diệu trực tiếp cắn đầu lưỡi anh.

Vừa bị cắn, Cố Diệc Cư dừng lại, buông cô ra, áp trán mình vào trán cô, nhìn khoé môi sưng đỏ của cô, anh câu môi cười: "Cô bé, xin lỗi, cầm lòng không đậu."

Trần Diệu: "Đi chết đi."

Bây giờ cô gần như tin những gì tiểu thuyết viết.

Phàm là ngủ, đều có thể ngủ phục. *

(*ngủ trong làʍ t̠ìиɦ, phục trong phục tùng)

Mẹ nó.

"Cô bé" Cố Diệc Cư không để ý đến sự hung dữ của cô, dùng đầu ngón tay cọ cọ lên môi cô.

Trần Diệu không để ý đến anh, chỉ nhìn anh chằm chằm.

Giọng Cố Diệc Cư trầm thấp, ghé vào bên môi cô, nói: "Em cố ý?"

Trần Diệu nghi hoặc nhìn anh: "Cố ý cái gì?"

"Cố ý để tôi nhớ em nhiều năm như vậy."

Trần Diệu: "..."

Nhiều năm như vậy là bao nhiêu?

Khi suy nghĩ này hiện lên ngay lập tức bị cô tiêu diệt.

Trần Diệu né tránh ngón tay anh, nói: "Không phải tôi cố ý. Tôi chỉ muốn cho thanh xuân của mình một kết thúc."

Cố Diệc Cư vẫn luôn thưởng thức cằm cô, híp mắt nhìn cô, xem cô còn có thể nói gì nữa. Quả nhiên, Trần Diệu nói một câu tiếp theo: "Cố gia, quá khứ đã qua, cưỡиɠ ɠiαи anh là lỗi của tôi, nếu năm trăm tệ ít quá, tôi có thể thêm tiền?"

Những ngón tay nghịch cằm cô khựng lại, Cố Diệc Cư nhìn cô, hai giây sau, anh cười lớn, có chút lạnh: "Thêm tiền?"

Trần Diệu: "..."

Cố Diệc Cư nhướng mày: "Em trả được không?"

Trần Diệu nhìn anh hồi lâu, có chút cam chịu: "Không được."

Cố Diệc Cư cười nhẹ hai tiếng, cúi đầu xuống hôn cô lần nữa.

Trần Diệu vội vàng trốn, cô quát: "Anh phá hỏng lễ đính hôn của tôi, bây giờ trói tôi ở đây, anh muốn làm gì?"

"Lại hôn tôi.. Tôi không thích anh nữa." Nói không thích nữa đơn giản như uống nước, lần trước nói là dối lòng, lần này là Trần Diệu thật lòng không thích nữa.

Từ đầu đến cuối.

Trần Diệu chưa bao giờ nói cô thích anh, nhưng đã hai lần cô nói không thích anh. Nếu không phải cuộc gọi sau tốt nghiệp Cố Diệc Cư đã nghi ngờ mình nằm mơ, tự mình đa tình mơ thấy cô gái nhỏ thích mình. Bình dấm nhỏ đó, ánh mắt muốn nói lại thôi, tư thái quyến rũ của cô gái, sự chủ động và cô trao thân..

Cố Diệc Cư buông Trần Diệu ra, một tay đặt ở đầu gối.

Vì cà vạt được tháo ra, cổ áo hơi mở, áo vét ném ở ghế phụ lái, lúc này xương quai xanh của anh hơi lộ ra, áp bách lại thêm mấy phần gợi cảm.

Anh gật đầu, vẻ mặt bất cần: "Biết. Em không thích tôi nữa."

Trần Diệu căng da đầu: "Ừ."

Cố Diệc Cư cầm một điếu thuốc lên châm lửa, hạ cửa xe xuống, hút một hơi, nói: "Nhưng tôi không định buông tay."

Trần Diệu: "..."

Một giây sau, anh cắn điếu thuốc, nắm cằm cô, lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ, đừng uy hϊếp tôi một lần nữa."

Trần Diệu: "Tôi uy hϊếp anh cái gì?"

Cố Diệc Cư nhìn cô gái trước mặt.

Trong lòng thở dài một tiếng.

Phải.

Cô đã quên hết.

Cô quên cô đã dọa chết khi đứng ở cửa phòng khách sạn.

Cố Diệc Cư nhướng mày: "Không gì."

"Vị hôn phu của em thật chẳng ra gì."

"Tôi đưa em về." Cố Diệc Cư buông cằm cô ra, ngón tay thon dài vô tình chạm vào xương quai xanh của cô, Trần Diệu ngẩn ra, cảm giác anh cố ý.

"Tay tôi." Cô hét lên.

Cố Diệc Cư nhìn cô, phớt lờ, đi đến ghế lái.

Trần Diệu tức giận đạp ghế: "Cởi trói."

"Kêu một tiếng chồng, tôi thả em."

Trần Diệu trừng mắt: "Anh có biết xấu hổ không hả?"

Cố Diệc Cư khẽ cười, không trả lời.

*

Chiếc Mercedes đen lại khởi động, quen cửa quen nẻo đi đến chung cư của Trần Diệu và Liễu Anh. Đã có một chiếc ô tô đậu ở đó, thấy chiếc Mercedes màu đen chạy ngang qua, cửa xe đó mở ra, Liễu Anh mặc lễ phục vội vàng xuống xe, thấy chiếc Mercedes đen dừng lại, cô mở cửa ghế sau.

Vừa nhìn, cô thấy Trần Diệu vẫn bị trói.

Liễu Anh đau lòng: "Diệu Diệu."

Trần Diệu rất bình tĩnh: "Vào giúp tớ cởi trói."

Liễu Anh gật đầu, chui vào trong, duỗi tay giúp Trần Diệu cởi trói.

Trên cổ tay Trần Diệu có vết đỏ do bị thít chặt, vừa được tự do, cô lập tức xuống xe. Cố Diệc Cư ngậm thuốc lá dựa vào bên xe, nhìn cô đi ra.

Liễu Anh vô thức đi lên phía trước bảo vệ Trần Diệu.

Dáng vẻ đại bàng bảo vệ gà con.

Cố Diệc Cư cười hỏi: "Đi lên thay quần áo, tôi dẫn mọi người đi ăn cơm?"

Vốn dĩ Liễu Anh đang hùng dũng oai vệ nhìn Cố Diệc Cư, đột nhiên anh mở miệng, vậy mà là đề tài này, một thân khí thế của Liễu Anh bị dập chín phần. Trần Diệu nhìn người đàn ông khó đoán trước mặt, nói: "Không đi."

Cố Diệc Cư dùng đầu ngón tay búng tàn thuốc lá, hỏi: "Em muốn diễn lại cảnh trong lễ đính hôn?"

Trần Diệu hít sâu một hơi, người này có thuật đọc tâm sao?

Cô mím môi không đáp.

Cố Diệc Cư lười nhác nói: "Không cần quay lại. Chuyên bên kia tôi sẽ sai người xử lý, em nghỉ ngơi tốt đi, tạm thời đừng nghĩ tìm bạn trai."

Trần Diệu: "Tại sao?"

Cố Diệc Cư tiến lên hai bước, xách Liễu Anh ra, đến sát Trần Diệu nói: "Vì tôi muốn theo đuổi em."

*

Sau khi mở cửa đi vào, Liễu Anh vẫn còn lẩm bẩm.

"Trời ạ. Cố gia muốn theo đuổi cậu."

"Thật đáng sợ."

Trần Diệu đứng ngẩn người ở cửa một lúc lâu, Liễu Anh nói một mình một lúc phát hiện không có ai trả lời, quay lại kéo Trần Diệu vào. Trần Diệu lấy lại tinh thần, nhìn khung cảnh quen thuộc, ngồi trên sofa ngây người một hồi, cô nhìn về phía Liễu Anh: "Anh ta nói muốn theo đuổi tớ?"

Liễu Anh uống một ngụm nước ấm, gật đầu: "Đúng. Bây giờ cậu mới nhận ra?"

Trần Diệu chớp chớp mắt, sau đó cười lạnh: "Anh ta lấy đâu ra tự tin?"

Liễu Anh ngồi khoanh chân trên thảm, nói: "Không phải cậu cho sao?"

Trần Diệu cười ha hả.

Nhưng không biết vì sao trong lòng chỉ có trống vắng.

Không một chút vui vẻ khi yêu thầm trở thành sự thật.

Nghĩ lại ngày thích anh, cô thật sự đánh mất chính mình. Vì anh nói chị cô thật xinh đẹp, trong lòng luôn có khúc mắc, ngày đó ở nhà hàng, cô nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, nói, sự chủ động của cô khiến anh ta cảm thấy vô nghĩa.

Chỉ có loại học bá cao lãnh như Trần Hân mới có tính khiêu chiến.

A.

Rõ ràng anh biết cô thích anh, lại luôn giả câm giả điếc, nhìn cô khổ sổ ghen tuông, vì anh mà mất lý trí. Anh lại rất tốt, đứng trên cao nhìn cô tự lừa mình dối người.

Liễu Anh uống nước, quơ tay hai lần trước mặt Trần Diệu: "Tỉnh táo."

Liễu Anh nhìn Trần Diệu ngồi ở bàn trà, nói: "Cậu còn thích anh ấy không?"

Trần Diệu nhìn ly nước trong tay Liễu Anh một lúc, lắc đầu: "Không thích."

"Thật?"

"Thật."

Thấy vẻ mặt Trần Diệu, Liễu Anh không tin, nhưng nghĩ đến mấy năm nay Trần Diệu chưa từng nhắc đến Cố Diệc Cư một lần, Liễu Anh lại có chút do dự.

Nhưng đồng thời, nghĩ đến cảnh hai người đã ngủ với nhau.

Cô không chắc chắn.

Cuối cùng, Liễu Anh nắm lấy bả vai Trần Diệu, hỏi: "Tớ thắc mắc, điều gì khiến cậu không thích nữa?"

Đối với Liễu Anh, câu hỏi này có thể coi là bí ẩn của thế kỷ.

Cô chưa từng hỏi, sợ Trần Diệu đau lòng.

Trần Diệu nhìn Liễu Anh.

Sau một hồi, cô đem những chuyện trong quá khứ nói ra.

Một giờ sau.

Liễu Anh a một tiếng, nhảy lên ôm gối đập: "Mẹ nó. Sao hắn ta có thể thấy chị gái cậu đẹp, không đúng, ngay từ đầu hắn đã có hứng thú với chị gái cậu. Mẹ nó, cậu nên bảo hắn tìm chị cậu, theo đuổi cậu làm gì? Vì ngủ qua nên không thể quên à? Thật rác rưởi."

Trần Diệu nghĩ thầm.

Phải không?

Cố Diệc Cư đúng là rác rưởi.

"Nhưng mà.." Liễu Anh đạp lên ghế sofa, nói: "Diệu Diệu, Cố Diệc Cư là CEO của tập đoàn Angel, sẽ là sếp của chúng ta trong tương lai."

Trần Diệu sửng sốt: "Cái gì?"

Liễu Anh vỗ vai cô: "Chu Lục không tốt, hắn biết Cố Diệc Cư là sếp của chúng ta, vậy nên không dám tranh giành với anh ta."

Trần Diệu: "..."

Liễu Anh: "Cậu không cần áy này."

Trần Diệu: "..."

Liễu Anh: "Đàn ông là bọn đểu."

Trần Diệu: "Tớ đồng ý."

*

Nói là vậy, nhưng Trần Diệu vẫn có chút áy náy với Chu Lục. Cô đi tắm, thay quần áo, gọi điện cho Chu Lục mời anh ta đi ăn tối, Chu Lục chần chờ một hồi, mới đáp: "Được."

Trần Diệu suy nghĩ một chút, nói: "Địa điểm đính hôn sao rồi?"

Chu Lục: "Công ty sẽ thu dọn."

Trần Diệu: "Xin lỗi."

Chu Lục: "Không cần xin lỗi, em không sai."

Trần Diệu im lặng cười, Chu Lục không đấu tranh mà chấp nhận chịu thua, cô không trách hắn, cũng không có tư cách trách, chỉ là cô nhìn thấy rõ hiện thực.

Cô là người dễ dàng bị vứt bỏ.

Không ai coi cô là bảo bối, cũng sẽ không có ai dù có chặt đứt gân cốt cũng phải bảo vệ cô.

Vì vậy hành động của Chu Lục là điều bình thường.

Vật đính hôn đã nhận của Chu gia ngày trước, Trần Diệu đã thu dọn đóng gói tất cả mang đến nhà hàng. Chu Lục cũng thay quần áo đứng bên cạnh xe, nhìn cô đi đến, trên mặt lộ vẻ kiềm chế. Trần Diệu nhếch miệng cười, hỏi: "Ba mẹ anh không sao chứ?"

Chu Lục không dám nhìn cô, vì Lâm tổng vừa hứa hẹn sẽ sắp xếp cho anh đến bộ phận phát triển của tập đoàn Angel, đây là lời hứa của Cố tổng.

Anh vĩnh viễn hết hy vọng.

Anh cứng đờ cười cười: "Ừ. Không sao."

Ngoài ra, anh không dám nói Cố tổng đã đưa một số tiền lớn cho ba mẹ anh..

Trần Diệu gật đầu: "Vậy là tốt."

Hai người ngồi trong nhà hàng, Chu Lục cầm thực đơn, theo bản năng gọi món Trần Diệu thích, Trần Diệu nghe xong nhướng mày, không cự tuyệt.

Chu Lục cũng phát hiện hành động trong vô thức, có chút xấu hổ.

Trần Diệu đem túi đặt lên bàn, đẩy về phía Chu Lục, cười nói: "Anh đem về trả cho cô chú."

Chu Lục xem qua.

Vốn định từ chối không lấy, nhưng nghĩ lại có mấy chiếc vòng ba mẹ anh rất coi trọng, trước khi ra cửa, ba mẹ anh vẫn luôn dặn anh phải giữ cho vợ tương lai. Mặt anh nóng bừng, nhận chiếc túi đặt sang một bên.

Một lúc sau, các món được dọn ra.

Chỉ mất nửa ngày để hai người từ người yêu thành bạn bè bình thường.

Đêm nay chủ yếu Trần Diệu muốn xin lỗi Chu Lục, đồng thời giải thích cô và Cố Diệc Cư là bạn cũ, những chuyện khác không đề cập thêm.

Chu Lục liên tục gật đầu bày tỏ mình hiểu.

Liễu Anh đã gửi rất nhiều tin nhắn cho Trần Diệu, bảo cô tính rõ ràng tiền lễ đính hôn, vì phần lớn đều do Trần Diệu trả.

Trần Diệu giả vờ không nhìn thấy WeChat của Liễu Anh.

Liễu Anh vô cùng tức giận, gửi cho Chu Lục một tin nhắn: "Anh nhớ trả tiền cho Trần Diệu. Cô ấy nghèo muốn chết, không gia đình, một thân một mình lại phải trả nợ, nếu anh đã vứt bỏ, đừng lợi dụng cô ấy.."

Chu Lục nhìn thấy tin nhắn này, cứng đờ.

Anh nhìn Trần Diệu: "Em.. còn thiếu nợ?"

Đây là chuyện trước khi đính hôn anh không biết, nhưng bây giờ nghe được lại có chút kinh hãi.

Trần Diệu: ".. Thiếu, không nhiều lắm."

Chu Lục a a hai tiếng.

Trần Diệu nhìn điện thoại anh, khẳng định là Liễu Anh làm trò quỷ.

Cô bất lực, lấy di động ra gửi WeChat cho Liễu Anh, dặn cô ấy im lặng, đừng nóng giận, Liễu Anh trả lời cô bằng một mặt quỷ nhăn mặt. Trần Diệu cất điện thoại, Chu Lục có chút do dự, nói: "Anh đến công ty tiệc cưới xem tính toán tổng tiền, sẽ trả lại tiền cho em."

Ba mẹ anh chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng Liễu Anh đã nói rõ ràng như vậy, Chu Lục cũng không thể giả câm giả điếc. Sau này Trung Lập sẽ hoàn toàn sát nhập vào tập đoàn Angel, mọi người đều là đồng nghiệp.

Giây sau, anh cảm thấy có lỗi.

Chỉ là.

Chu Lục nhìn khuôn mặt Trần Diệu cúi đầu ăn cơm, trong lòng có chút phiền muộn cùng bất đắc dĩ.

Anh rất muốn hỏi Trần Diệu.

Có bao giờ em thích anh?

Nhưng lại thấy mình không đủ tư cách để hỏi câu này.

Trần Diệu nghe anh ta nói, nói: "Không cần."

"Không được, anh phải trả cho em." Chu Lục nói xong, vội vàng cúi đầu ăn.

Trần Diệu nhún vai.

Anh muốn đưa thì cô lấy, dù sao cô cũng thật sự thiếu tiền.

Thời gian còn lại hai người cũng không nói chuyện nhiều, món đã gọi thì ăn, cũng gọi không ít đồ ăn.

Trần Diệu nghĩ thầm, đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của cô và Chu Lục.

Cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay, tiện thể thanh toán hóa đơn. Chu Lục có chút xấu hổ khi Trần Diệu thanh toán, nói: "Để anh trả."

Trần Diệu cười nói: "Giống nhau."

Nếu không phải người yêu, vậy phải rõ ràng.

Hai người một trước một sau rời khỏi nhà hàng. Vì nhà hàng họ chọn khá gần, không phải nơi phồn hoa náo nhiệt gì, bên cạnh cũng có một, hai khách sạn cùng quán bả, phòng bia và câu lạc bộ, thuộc về khu giải trí, nơi nơi có xe ra vào, đủ loại người.

Bên cạnh nhà hàng là một khách sạn nổi tiếng, cùng bãi đậu xe, Chu Lục kiên quyết muốn đưa Trần Diệc về.

Lúc này, người phụ nữ mặc váy dài màu đen va vào chiếc Cadillac trắng, hình như đã uống rượu, trực tiếp dựa vào bên xe, chân đi giày cao gót, nhấc điện thoại gọi cho lái xe. Cô gái đứng trước mặt bọn họ, dáng người hấp dẫn.

Trần Diệu không hứng thú, cô ngẩng đầu định nói chuyện thì thấy ánh mắt Chu Lục đuổi theo cô gái kia.

Cô ngẩn người, ngay sau đó cười, nhìn theo ánh mắt của Chu Lục, cô gái vừa vặn ngẩng đầu nhìn về phía này, bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Trần Diệu trở lên lạnh lùng.

Cô gái kia là Trần Hân.

Trần Hân dựa vào xe, cũng lạnh nhạt nhìn Trần Diệu.

Hai chị em như hai người xa lạ vô cảm, dửng dưng nhìn nhau.

Sau đó, Trần Hân nhìn người bên cạnh Trần Diệu.

Có vẻ như đang nghiên cứu.

Trần Diệu lại lần nữa nhìn Chu Lục, ánh mắt Chu Lục vẫn dừng trên mặt Trần Hân, khiến Trần Diệu cười lạnh trong lòng một tiếng, cô nhẹ giọng hỏi Chu Lục: "Cô gái kia đẹp không?"

Chu Lục nghe xong, anh ta tỉnh táo lại nhìn Trần Diệu. Trần Diệu khẽ mỉm cười, Chu Lục nghĩ một đằng nói một nói: "Không tệ."

Trần Diệu đương nhiên biết anh ta nói dối.

Dù sao họ chẳng phải người yêu, anh ta thích nhìn thế nào cũng được, chỉ là cô nhớ đến lời khen ngợi của Cố Diệc Cư. Đàn ông trên thế giới đều sẽ thấy Trần Hân xinh đẹp.

So với Trần Diệu đẹp hơn.

Lúc này, điện thoại di động của Trần Diệu vang lên, là một số nội thành, Trần Diệu nhìn thoáng qua, trả lời: "Chào."

Đầu kia Cố Diệc Cư thấp giọng nói: "Đang ở đâu?"

Trần Diệu nhìn Trần Hân đang dựa vào xe nhìn sang bên này, Trần Diệu cười, nói: "Cố tổng, Trần Hân uống say rồi, sao không đến đón cô ấy?"

Đầu kia.

Cố Diệc Cư trầm mặc hai giây, sau đó cười nói: "Được, cho anh địa chỉ, nhưng em phải ở yên đó, nếu không anh sẽ không đón cô ấy."

Trần Diệu: "..."

Chuyện này liên quan gì đến tôi?

* * *

Đã hai năm không đυ.ng vào truyện, giờ mình phải beta lại một lượt nên các bạn mới đọc sẽ thấy hơi cấn phần xưng hô và câu chữ, mình sẽ cố gắng làm nhanh nhất có thể, cảm ơn mọi người đã đọc.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----