Không Thể Buông Tay

Chương 25. Đừng nhúc nhích. Tôi không chịu được.

Trưởng phòng Lý gõ tay lên bàn, nói với Trần Diệu và người còn lại: "Cố tổng sẽ đích thân tham gia cuộc phỏng vấn này."

Trần Diệu và đồng nghiệp nhìn nhau, hai người gật đầu, đồng thanh gọi Cố tổng.

Vì hai người gần như đồng thời kêu lên, âm thanh của Trần Diệu lưng chừng giữa hai âm, nghe không rõ lắm. Cố Diệc Cư nhìn cô cười nửa miệng, ừ một tiếng, coi như đáp lại.

Trưởng phòng Lý có hỏa nhãn kim tinh, cô đã phát hiện ra hai lần Cố Diệc Cư nhìn Trần Diệu. Cô nói với Trần Diệu: "Cố tổng ngồi cạnh em, chút nữa có vấn đề gì có thể hỏi Cố tổng, đây cũng là bài kiểm tra của em."

Nói nghiêm túc như làm việc theo phép công.

Trần Diệu mỉm cười gật đầu, định duỗi tay giúp Cố Diệc Cư kéo ghế.

Nhưng Cố Diệc Cư nhanh hơn, ngón tay thon dài vừa vặn chạm vào đầu ngón tay của Trần Diệu, da thịt hai người chạm vào nhau, Trần Diệu theo phản xạ rút tay về.

Sau khi ba người ngồi xuống.

Trưởng phòng Lý đi ra ngoài, Trần Diệu giao lưu một lát với đồng nghiệp bên cạnh, dù sao cũng là lần đầu tiên hai người làm việc cùng nhau, nên phải trao đổi ý kiến một chút.

Khi Trần Diệu ở Trung Lập, các cuộc phỏng vấn thường do một người đảm nhận, sau đó căn cứ theo tình hình mà lọc CV, cuối cùng đệ trình lên cấp trên.

Sau khi cấp trên xem xét, chọn một người sau đó thông báo cho Trần Diệu, yêu cầu cô gửi email cho đối phương.

Khi làm việc, cô rất ít khi phân tâm, cho dù Cố Diệc Cư ngồi bên cạnh, Trần Diệu vẫn rất bình tĩnh, cô cùng đồng nghiệp vừa trao đổi vừa xem qua các ứng viên đã được chọn.

Người đồng nghiệp hiển nhiên không bình tĩnh như Trần Diệu, Cố Diệc Cư nhìn về phía Trần Diệu mấy lần, rất muốn nhắc nhở Trần Diệu đừng ngó lơ Cố tổng.

Đây là Cố tổng trong truyền thuyết a.

Cố Diệc Cư vắt chân dài, ngả người ra sau, đôi mắt đen nhìn Trần Diệu chuyên tâm trao đổi. Gốc tai cô có chút ửng hồng, làn da trên cổ trắng nõn, theo xương quai xanh đi xuống là bộ ngực nhô lên..

Có lẽ là bởi ánh mắt của anh không chút che giấu.

Đồng nghiệp không nhịn được kéo Trần Diệu, ghé sát vào cô nói: "Cô muốn hỏi ý kiến của.. Cố tổng không?"

Trần Diệu dừng động tác, ừ một tiếng, sau đó quay đầu nhìn Cố Diệc Cư: "Cố tổng, anh có yêu cầu gì không?"

Nếu Cố Diệc Cư có yêu cầu, ai không phù hợp trong ba người sẽ bị loại ngay lập tức.

Cố Diệc Cư cười: "Không. Tuỳ em."

Trần Diệu gật đầu, nói với đồng nghiệp có thể bắt đầu rồi.

Khi làm việc, cô có khí chất rất mạnh.

Cố Diệc Cư nhướng mày. Thời gian quả nhiên đã đắp nặn cô gái nhỏ thành một mặt khác quyến rũ hơn, anh hạ giọng cười khẽ, lười biếng nghiêng người nhìn cô.

Trong ba ứng viên, ngoại trừ lý lịch của Trần Hân kém hơn một chút, lý lịch của hai người còn lại đều đẹp. Vì vậy, hai người họ phỏng vấn trước.

Cả hai người đều mặc tây trang, thắt cà vạt, đi giày da, một người hơi hói và hơi béo, người còn lại đeo kính, phong thái tinh anh, khi bước vào anh ta chỉnh lại cà vạt, là loại người khiến đôi mắt người khác bừng sáng, đồng nghiệp của cô cũng có chút không bình tĩnh.

Cô cúi đầu cười với Trần Diệu: "Người này có chút đẹp trai."

Trần Diệu cầm bút, liếc người đàn ông một cái, anh ta tốt nghiệp đại học Phục Đán, trước đây là trợ phó của tập đoàn Dịch Không. Trần Diệu cười đáp lại đồng nghiệp: "Cũng được."

Nữ đồng nghiệp cười.

Ánh mắt của Cố Diệc Cư bên cạnh lại trở nên lạnh lùng.

Khen người đàn ông khác đẹp trai trước mặt anh?

Hai người phỏng vấn xong, Trần Diệu sắp xếp lại tài liệu, chờ người cuối cùng tiến vào.

Cố Diệc Cư lấy bút của cô.

Trần Diệu sửng sốt, sau đó quay đầu nhìn Cố Diệc Cư: "Cố tổng?"

Cố Diệc Cư nghịch bút, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn cô.

Anh đánh giá cao sự điềm tĩnh của phụ nữ trong công việc, cũng sẽ xem trọng đối phương mà liếc mắt một cái, nhưng sự bình tĩnh quá mức của Trần Diệu khiến anh nghiến răng nghiến lợi.

Anh cầm hai tài liệu lên, xoay bút gạch chéo vào lý lịch của ứng viên tốt nghiệp đại học Phục Đán, Trần Diệu sửng sốt: "Cái này?"

Cố Diệc Cư nhướng mày nhìn cô: "Người này không cần xem xét, loại."

Trần Diệu lại nhìn sơ yếu lý lịch của đối phương, không khỏi ghé sát vào Cố Diệc Cư, nhỏ giọng nhắc nhở: "Cố tổng, theo tôi và tiểu Vân, ứng viên của đại học Phục Đán rõ ràng hơn.."

Khi cô đến gần, trên người cô có một mùi thơm thoang thoảng, dường như là hương thơm bay từ trên tóc. Cố Diệc Cư lập tức ngửi thấy.

Anh nghịch bút lắng nghe cô nói về ưu điểm của ứng viên từ đại học Phục Đán.

À.

Cô trình bày rất chuyên nghiệp và cách nhìn của cô rất độc đáo, đó là thái độ của nhân viên nữ mà anh thích nhất.

Nhưng.

Anh không vui.

Trần Diệu nói xong, một tay chống lên bàn, nghiêng đầu nhìn anh.

Chờ anh đáp lại.

Mặt Cố Diệc Cư không thay đổi nhìn cô, một giây sau, anh hơi nghiêng người về phía tay ghế, vừa lúc dựa gần vào người Trần Diệu, thấp giọng nói: "Giữ anh ta cũng có thể, đêm nay em bồi tôi?"

Trần Diệu dại ra.

Một lúc sau, cô chế nhạo: "Cố tổng, tuỳ ý anh."

Cố Diệc Cư hừ lạnh một tiếng.

Gian tình giữa hai người gợn sóng.

Vẻ mặt của Tiểu Vân ngồi bên cạnh mờ mịt, chỉ thấy đơn giản vậy mà người ưu tú kia bị loại.

*

Hai cuộc phỏng vấn đầu tiên hơi dài, có lẽ người thứ ba phải đợi hơi lâu. Sau khi hai người đầu tiên rời đi, Trần Diệu đẩy sơ yếu lý lịch của Trần Hân cho Cố Diệc Cư, cô rất bình tĩnh lại lạnh lùng.

Cố Diệc Cư nhướng mi nhìn lướt qua, nhìn thấy hai chữ Trần Hân, một chút phản ứng cũng không có.

Trần Diệu nhắc nhở: "Đây là ứng viên cuối cùng, Cố tổng, ngài xem cẩn thận."

So với người còn lại, Trần Diệu hy vọng rằng Trần Hân có thể biểu hiện tốt hơn người đàn ông béo kia.

Cô và Tiểu Vân đều không hài lòng.

Cố Diệc Cư không trả lời mà chỉ cười nửa miệng nhìn Trần Diệu.

Lúc này,

Một mùi hương tương đối tươi mát từ Chanel tỏa ra, Trần Hân mặc một bộ đồ Chanel, đi giày cao gót bước vào, cô ấy xõa tóc để lộ khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, chiếc cổ thon dài, một thân cao 1m68 có thể khiến người trước mặt lóa mắt.

Tiểu Vân bên cạnh kinh hô kêu một tiếng.

Trần Diệu cười cười, chống cằm nhìn Trần Hân.

Khi Trần Hân nhìn thấy Trần Diệu, con ngươi co lại, biểu cảm rất nhỏ.

Ngay sau đó lại nhìn sang Cố Diệc Cư, trái tim đập lỡ một nhịp.

Tám năm.

Lại một nữa có thể nhìn thấy anh.

Anh vĩnh viễn không biết điều khó quên nhất trong tâm trí cô ấy là hình ảnh sau khi Cố Diệc Cư ngủ với Trần Diệu, mặc áo choàng tắm dài lộ ra l*иg ngực đầy vết trầy xước.

"Trần tiểu thư, mời ngồi." Tiểu Vân giơ tay, lịch sự chào.

Trần Hân gật đầu, ngồi đối diện.

Cô không kiểm soát được nhìn Cố Diệc Cư, Cố Diệc Cư nhấc mí mắt lên liếc cô ấy một cái, trong mắt không chút gợn sóng, ngược lại dùng đầu ngón tay gõ nhẹ, chạm vào Trần Diệu.

Trần Diệu rụt đầu ngón tay lại.

Cố Diệc Cư cười nhẹ một tiếng.

Mẹ nó rất biết trốn.

Vì để ý một người, nên có thể nhìn thấy hành vi dù là nhỏ nhất của họ.

Trần Hân cảm thấy tức ngực.

Cô nhìn những ngón tay thon dài của Cố Diệc Cư chạm vào đầu ngón tay của Trần Diệu.

Sự đυ.ng chạm trắng trợn nhưng tinh tế này thật làm người ta khó có thể chịu nổi.

Mà Trần Diệu.

Trần Diệu mười phần bình tĩnh, thơ ờ với ánh mắt của Trần Hân dừng trên Cố Diệc Cư, thờ ơ với việc Cố Diệc Cư không nhìn Trần Hân. Cô lật qua sơ yếu lý lịch của Trần Hân.

Cùng với Tiểu Vân trao đổi, sau đó hỏi một số câu.

Ví dụ, tại sao bạn nghỉ việc ở công ty cũ?

Kỳ vọng của bạn đối với công việc mới là gì, bạn nghĩ gì về luật?

Bạn nghĩ gì về công việc của một thư ký?

Nếu hôm nay có quá nhiều việc, bạn sẽ giải quyết việc nào trước?

Trật tư tư duy của Trần Hân rất rành mạch, cô ấy có quan điểm riêng trong việc xử lý mọi việc, khó trách sau khi tốt nghiệp có thể làm tốt công việc bán sản phẩm.

Phụ nữ bán hàng sẽ có phần thiệt thòi, nhưng điểm này không nhìn thấy trên người cô ấy.

Chờ Trần Hân nói xong.

Trần Diệu quay đầu trao đổi cùng Tiểu Vân, Tiểu Vân thấp giọng, nói: "Trước đây thư ký của Cố tổng đều là nam, bây giờ lại là nữ, ngài ấy có đồng ý không?"

Trần Diệu suy nghĩ một lúc, lại hỏi Tiểu Vân còn vấn đề gì không.

Tiểu Vân nói thêm: "Vị Trần tiểu thư này quá xinh đẹp."

Trần Diệu cười, nói: "Thư ký xinh đẹp không phải chưa có."

Tiểu Vân: "Đúng vậy."

Trên thực tế, cô ấy cũng nghiêng về Trần Hân hơn so với người đàn ông béo đầu trọc bóng.

Sau khi Trần Diệu và Tiểu Vân thương lượng xong, cô xoay người tìm Cố Diệc Cư, cô đẩy sơ yếu lý lịch của Trần Hân đến, thấp giọng nói với Cố Diệc Cư: "Cố tổng, tôi cảm thấy cô ấy rất tốt, ít nhất là tốt hơn người còn lại, ngài nghĩ sao?"

Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn cô, bởi vì cô tới gần, khoảng cách giữa hai người đủ để anh có thể hôn xuống, ánh mắt anh dừng trên cánh môi cô, như thể nếu thời gian và địa điểm đều không sai.

Anh muốn hôn cô.

Thấy anh không đáp, Trần Diệu ngẩng đầu nhìn anh.

Cố Diệc Cư chủ động sát vào cô, Trần Diệu vô thức nghiêng lỗ tai nghe.

Cố Diệc Cư cười cười, có chút lạnh lùng hỏi: "Cô bé, em có ngại không?"

Trần Diệu nhíu mày muốn nói chuyện, Cố Diệc Cư lại cười, có chút ý vị thâm trường.

Trần Diệu thấy anh không nói không rằng, chứng tỏ anh hài lòng với Trần Hân, dù sao người phía trước quả thật kém hơn.

Trần Diệu gật đầu, dịch về, ngồi thẳng người, nhìn Trần Hân ngồi đối diện.

Từ góc độ đối diện của Trần Hân đã thấy họ gần nhau như thế nào, thấy rằng mỗi một câu của Cố Diệc Cư đều dán lên vành tai của Trần Diệu, đây là trực giác của phụ nữ.

Những hành động này không phải là vô tình, mà do Cố Diệc Cư cố ý.

Một màn này khiến cô cay mắt, cô càng muốn ở lại bên cạnh Cố Diệc Cư. Cả đời cô chưa từng thua, nên cô không tin mình bại trận hai lần dưới Trần Diệu.

Đây là cảm giác ưu việt bị ba mẹ dưỡng thành.

Nhưng đồng thời, Trần Hân vốn cho rằng Trần Diệu sẽ cản trở không cho cô vị trí này, nhưng không ngờ cô có thể thấy biểu tình tinh tế của Trần Diệu.

Cô ấy lại hài lòng với cô.

Trần Hân đã học cách quản lý biểu cảm gương mặt ở đại học Hải Thành, có thể đọc hiểu một số biểu hiện dù tinh tế của đối phương.

Sự thản nhiên và hào phóng của Trần Diệu khiến Trần Hân vô cùng khó chịu.

Cô em gái này của cô thay đổi quá nhiều, đã học được cách mặt không đổi sắc.

Nhưng đối với biểu tình của Cố Diệc Cư, Trần Hân không đọc được, cô cảm thấy anh sâu không lường được, nhưng lại khiến phụ nữ mê muội.

Trần Diệu nhìn Trần Hân, việc công xử theo phép công, khoé môi cô hơi câu lên, cũng coi Trần Hân hoàn toàn xa lạ.

Cô cười nói: "Trần tiểu thư, nếu chuyển giao công việc xong, bất cứ lúc nào chúng tôi cũng hoan nghênh.."

Chưa dứt lời.

Bang- một tiếng.

Sơ yếu lý lịch của Trần Hân bị Cố Diệc Cư ném lên bàn.

Trong phòng yên tĩnh nên đặc biệt chói tai, ba người đồng thời nhìn về phía Cố Diệc Cư, Trần Diệu rất gần với Cố Diệc Cư, nhìn thấy sơ yếu lý lịch của Trần Hân bị gạch bỏ.

Cố Diệc Cư nhìn Trần Diệu, khoé môi cong lên, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng, anh lười nhác đến gần Trần Diệu, nhìn chằm chằm cô: "Điểm nào của cô ta đáp ứng yêu cầu của tôi?"

Trần Diệu: ".. Cố tổng."

Cố Diệc Cư cười khẩy: "Tuyển dụng một lần nữa, Trần cái gì Hân, về sau đừng gửi hồ sơ cho công ty chúng tôi."

Trần cái gì Hân.

Giống như một cái tát, tát thẳng vào mặt Trần Hân.

Sắc mặt Trần Hân trắng bệch.

Trần Diệu cau mày nhìn Cố Diệc Cư, như thể nhìn một đứa trẻ đang cố tình gây sự.

Cố Diệc Cư bóp cằm Trần Diệu: "Còn nhìn như vậy, tôi liền ăn em."

Tiểu Vân sửng sốt: "..."

Trần Diệu: "..."

Trần Hân siết chặt nắm đấm.

*

Trần Hân đã rất chật vật lúc rời đi, cô đến đây với tâm thế của kẻ chiến thắng, toàn thân trên dưới đều hoàn mỹ, chỉ để đánh trận chiến này tốt, để ở lại cạnh Cố Diệc Cư.

Cuối cùng lại bị anh tự tay chặt đứt vọng tưởng.

Trần Diệu nhìn bộ dáng chật vật của Trần Hân.

Không nói gì, thu thập hồ sơ xin việc.

Với công việc, cô luôn công tư phân minh, ai có năng lực thì làm, người kia có phải Trần Hân hay không cũng không liên quan đến cô, lại chẳng phải thư ký của cô.

Khi Cố Diệc Cư rời đi, anh lạnh lùng nhìn Trần Diệu.

Nếu không phải đang ở công ty, Trần Diệu sẽ trợn mắt xem thường nhìn anh. Cùng Tiểu Vân quay lại văn phòng, Tiểu Vân vẫn còn choáng váng, khi cô ấy định thần lại, cô ấy nắm cằm Trần Diệu, nâng lên, nói: "Diệu tỷ tỷ, vừa rồi Cố tổng nắm cằm chị?"

Trần Diệu: "..."

"Buông tay."

Tiểu Vân vẻ mặt kinh sợ: "Anh ta.. Đây là hành động của bá đạo tổng tài."

Trần Diệu: "Cô đọc tiểu thuyết nhiều quá."

Tiểu Vân: "Em đã nghĩ anh ta sẽ hôn chị."

Được rồi, im lặng, cảm ơn.

Buổi phỏng vấn viễn ra không thuận lợi, Cố Diệc Cư loại hai người, nhưng hai người đó lại rất thích hợp. Trần Diệu và Tiểu Vân không vừa ý với người còn lại, vì vậy họ phải thông báo tuyển dụng tiếp. Trưởng phòng Lý đến xem tình hình, Tiểu Vân đem quá tình phỏng vấn nói cho trưởng phòng Lý.

Kể từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, Trần Diệu bất đắc dĩ nhìn Tiểu Vân: "Cô đừng khoa trương được không?"

Tiểu Vân: "Em không có."

Trưởng phòng Lý nhìn Trần Diệu đầy ẩn ý, đầu ngón tay gõ xuống bàn, nói: "Tìm công ty tuyển dụng đi."

Trần Diệu: "Vâng."

Trưởng phòng Lý lại khen ngợi Trần Diệu: "Làm tốt lắm."

Bình tĩnh, chuyên nghiệp, xử lý mọi việc nhanh chóng, gọn gàng.

Có thể nói nhân viên chuyển từ Trung Lập, cô ấy vừa ý cô nhất.

Trần Diệu khẽ cười với trưởng phòng Lý, không kiêu ngạo, không xu nịnh, cô ấy càng hài lòng hơn.

*

Công ty lớn có ưu điểm cũng có nhược điểm, đó là áp lực cao, tiết tấu nhanh. Sau khi tan sở, Liễu Anh nắm tay Trần Diệu, khóc: "Tớ phải học đánh bia."

Trần Diệu và Liễu Anh cùng xuống thang máy: "Vì sao?"

Liễu Anh khóc hai tiếng: "Tớ nhận được hai hợp đồng chưa được ký, tớ tìm hiểu chút, phát hiện hai khách hàng đều thích đánh bia, tớ cũng phải biết. Diệu Diệu, tối nay cậu tập luyện với tớ."

Trần Diệu ừ một tiếng: "Được."

Làm bán hàng, có một số nguyên tắc phải biết, để có được chỗ đứng vững chắc ở công ty, nhất định phải làm việc chăm chỉ. Hai người về đến nhà, Trần Diệu nấu cơm, Liễu Anh dọn dẹp nhà cửa, sau bữa tối, Trần Diệu cùng Liễu Anh ra ngoài, trực tiếp đi đến phòng bia trong trung tâm thành phố.

Phòng bia này hơi giống với phòng bia của Cố Diệc Cư ở thành phố Y, đều ở tầng hai. Tất nhiên, nó lớn hơn so với quán của Cố Diệc Cư, nhưng lối vào cầu thang rất giống nhau. Lúc Trần Diệu và Liễu Anh đi lên tầng, Liễu Anh thở dài, nói: "Lúc trước ở thành phố Y, tớ đến phòng bia tìm cậu."

Trần Diệu cười một cái.

Cô đi tìm Cố Diệc Cư.

Liễu Anh tìm cô.

Trong tám năm sống ở thủ đô, không phải Trần Diệu không chơi bia, cô có tham gia một số hoạt động trong trường, dần dần cũng học xong cách chơi bia.

Phòng bia này đông hơn.

Trong đại sảnh không ít loại người. Nghĩ lại một số siêu xe trong bãi đậu xe, vậy đây hẳn là phòng bia tư nhân.

Trần Diệu nhìn bảng giá.

Hơi đắt.

Nhưng Liễu Anh lại không có cảm giác gì, vì muốn luyện tập nên cô ấy mua thẻ một tuần, lôi kéo Trần Diệu tìm bàn trống trong đại sảnh, nắm cây cơ kêu Trần Diệu luyện tập cùng.

Để thuận tiện, Trần Diệu mặc quần đùi và áo sơ mi đen, khiến làn da của cô sáng hơn. Cô cầm cây cơ, nói với Liễu Anh: "Cậu đánh với tớ trước nhé?"

Không phải cái gì Liễu Anh cũng không biết, chỉ là trình độ kém mà thôi.

Liễu Anh gật đầu: "Được."

Cú chọc của Trần Diệu rất ổn, rất khá. Mỹ nữ chơi bia rất gây chú ý, chỉ chốc lát đã có người quan tâm đến Trần Diệu và Liễu Anh.

Sôi nổi đặt gậy xuống nhìn sang.

Còn có người cố ý nghiêng người dựa, nhìn Trần Diệu hạ côn.

Trần Diệu một bên đánh, một bên giải thích với Liễu Anh, cô chuyên chú mà chuyên nghiệp, không ít người bên cạnh nghe đến mê mẩn.

Cạnh bàn bia có một phòng riêng, nhưng đã bị che. Một người đàn ông tay đút túi, nghe Trần Diệu bên ngoài giải thích, khoé môi hơi cong lên nở một nụ cười.

Đây không phải những gì anh đã dạy Trần Diệu sao?

Liễu Anh hít sâu một hơi, trên trán có chút mồ hôi: "Tớ mệt quá."

Trần Diệu ngồi bên trên bia, vặn chai nước uống một hơi, nói: "Luyện tập đi, đừng lười."

Liễu Anh không tình nguyện ừ một tiếng.

Lúc này, trong đám người, một người mặc đồ thể thao đen cùng một người mặc đồ thể thao màu trắng đối diện phòng riêng đi ra.

Nhìn sang các cô.

Người đàn ông mặc đồ thể thao màu trắng nhìn người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen, cười nói: "Giang tổng, anh có muốn qua đánh một trận không?"

Chuyện hai người đẹp dạy nhau chơi đã sớm truyền đi trong phòng bia. Không ít người nóng lòng muốn chơi cùng Trần Diệu, lúc này Trần Diệu đang ngồi vắt chân, đôi chân dài rũ xuống, nhìn Liễu Anh nghịch cây côn. Người đàn ông mặc đồ thể thao màu đen nhìn từ Liễu Anh sang Trần Diệu: "Lần sau có cơ hội lại chơi."

Người đàn ông mặc đồ thể thao màu trắng cười, vươn tay làm động tác mời, hai người đi xuống lầu.

Triệu Nghĩa hút một điếu thuốc, nhìn hai người đàn ông, sau đó nhìn Trần Diệu đang ở bên bàn bia, đẩy cửa bước vào phòng. Cố Diệc Cư đút tay trong túi, vẫn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, Triệu Nghĩa cười nói: "Mày biết vừa nãy tao gặp ai không?"

Cố Diệc Cư nhướng mày, nhưng không trả lời.

Triệu Nghĩa cười, nói: "Thiếu gia của tập đoàn Giang thị."

Cố Diệc Cư im lặng.

Triệu Nghĩa lại nói: "Anh ta nhìn cô gái nhỏ rất lâu.."

Lúc này Cố Diệc Cư mới nhìn về phía Triệu Nghĩa: "Bao lâu?"

Triệu Nghĩa nhìn vẻ mặt của anh, biết anh rốt cuộc đã nghe lọt tai, anh nói: "Rất lâu, mày cũng biết thiếu gia của Giang thị đang tìm một cô bồ trẻ, củng cổ địa vị thừa kế của anh ta ở Giang thị, nhà họ Giang có chút biếи ŧɦái, nhưng họ đang tìm một người vợ không liên hôn.."

Cố Diệc Cư cười lạnh: "Cho nên?"

"Cô bé xinh đẹp như vậy chắc chắn sẽ được chú ý."

Cố Diệc Cư: "Hắn dám?"

Triệu Nghĩa cười haha.

Lười biếng ngồi trên bàn bia, nói: "Không thể phủ nhận, tư thế đánh bia của cô bé rất đẹp, tao thích, muốn.."

Ánh mắt của Cố Diệc Cư đảo qua.

Triệu Nghĩa ngậm miệng.

*

Tay của Liễu Anh bị đau do chơi lâu, cô đặt cây cơ xuống, vội vã chạy vào toilet. Trần Diệu đang một mình cầm cây cơ, nhìn những quả bóng trên bàn, cô nhớ đến phòng bia ở thành phố Y, tư thế của Diệc Cư khi anh chơi, anh luôn bắn bóng mạnh mẽ và dứt khoát, tốc độ rất nhanh, mỗi lần anh chơi bóng đều có thể khiến những cô gái thét chói tai, điên cuồng.

Trần Diệu giơ gậy lên, nhìn quả bóng số 6 ở vị trí khó, chuẩn bị thử.

Cổ tay vẫn chưa giơ lên.

Một bàn tay thon dài, cứng cáp duỗi ra, trùm lên mu bàn tay của Trần Diệu. Mùi thuốc lá nhàn nhạt từ phía sau truyền đến, Trần Diệu sững sờ.

Chất giọng trầm ấm của Cố Diệc Cư vang bên tai: "Tôi dạy em."

Trần Diệu: "Cố tổng, sao anh ở đây?"

Cố Diệc Cư cười: "Tôi đã ở đây từ sớm, nghe em dạy Liễu Anh những gì tôi đã dạy em."

Mặt Trần Diệu ngay lập tức đỏ bừng. Cô cắn chặt răng, giãy giụa, Cố Diệc Cư dùng chân đè lên chân cô, không chút khách khí áp chế cô từ phía sau, nói: "Đừng nhúc nhích. Tôi không chịu được."

Trần Diệu: "..."

Đối diện, Triệu Nghĩa đi tới, chậc lưỡi: "Cô bé, có mệt không?"

Bị anh ta đè có mệt không?

Trần Diệu có chút xấu hổ, gầm nhẹ: "Thả ra."

"Cạch." - một tiếng, quả bóng chạm vào nhau, quả bóng số 6 chạy vào lỗ. Cố Diệc Cư thở dài: "Sao em không nhìn? Tôi dạy em lại."

Vừa nói, anh lấy khăn, vẫn duy trì tư thế ôm eo Trần Diệu, xoa xoa đầu gậy, lại lần nữa nắm tay Trần Diệu.

Chỉ vào quả bóng số 4 bên kia, khoé môi anh hơi nhếch lên bên tai Trần Diệu: "Nhìn kỹ."

Nhìn con khỉ.

Trần Diệu choáng váng.

Tên đàn ông này luôn dùng thân thể của anh ta khống chế cô, rất không biết xấu hổ.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo sơ mi chạm vào tai khô, cô có thể ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng từ người anh, quay đầu lại là có thể thấy xương quai xanh của anh.

"Sao không nhìn?" Cố Diệc Cư nhướng mày, giọng điệu có chút bất đắc dĩ.

Trần Diệu: "..."

Nhìn gì mà nhìn, không kịp để giãy giụa rồi.

Cố Diệc Cư cười cười, hôn lên vành tai cô: "Không xem thì tiếp tục."

Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Trần Diệu nhận ra rằng cô phải quan sát cẩn thận.

Lúc này, cô tập trung quan sát anh chơi như thế nào, nghiêm túc xem, cố gắng không quan tâm l*иg ngực áp sát sau lưng mình, Cố Diệc Cư chọc gậy, quả bóng lại lần nữa đi vào lỗ.

Trần Diệu vội vàng nói: "Tôi được, tôi được."

Cố Diệc Cư: "Ồ? Thật sao?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Trần Diệu giãy giụa, lấy cây cơ của mình về. Cố Diệc Cư cười, tránh sang một bên, Trần Diệu thở phào nhẹ nhõm, sau lưng cô lấm tấm mồ hôi, khi cô cầm lấy cây cơ, điện thoại di động đặt bên cạnh vang lên, cô nghiêng đầu nhìn thấy, một tin nhắn WeChat hiện lên, một bao lì xì "Chúc mừng lễ tình nhân 520". *

Người gửi tới, là Cố Diệc Cư.

Trần Diệu nhìn Cố Diệc Cư, đôi mắt ngờ vực.

Cố Diệc Cư ngậm điếu thuốc, dựa vào bàn bia lười biếng câu môi: "Tôi quên mất hôm nay trời thật đẹp, 520 cô bé."

*520 là tôi yêu em.

Trần Diệu: ".. Loại ngày này, anh cũng hưởng ứng?"

Trong giọng nói nồng đậm ghét bỏ.

Cố Diệc Cư: "..."

*Là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc, 20/5.

--- Follow và donate cho Hủ Ngốc để truyện được ra nhanh hơn nha-----