Khoảng chừng năm phút sau, Jungkook đã trở lại trạng thái ban đầu, bình tĩnh ngồi xuống ghế, chỉ là khuôn mặt trắng nõn có chút hồng lên khiến cho người ta nhìn vào đều biết được cậu vừa khóc.
Các anh ngồi đối diện với cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt nhu hoà vô cùng. Seok Jin đưa cho cậu một khăn giất ướt, nói, "Em lau mặt đi này."
Jungkook nhận lấy, cúi đầu nói, "Cảm ơn." Cậu lau nhẹ khuôn mặt mình, nhớ lại bản thân mới nãy còn khóc ầm ĩ trong lòng người ta, cậu cúi gầm mặt xuống, thật xấu hổ, cậu muốn tìm một cái lỗ để chui xuống quá.
Thấy cậu càng lúc càng cúi đầu, suýt nữa muốn ngã về phía trước, các anh liền bật cười, Jimin cười nhạt, nói, "Sao lại có vẻ xấu hổ thế kia?" Anh tất nhiên biết tại sao cậu lại như vậy, chẳng qua là chỉ muốn cậu càng thêm xấu hổ thôi.
Nhưng mà, Jungkook là ai cơ chứ. Chỉ cần hai phút, cậu đã lạnh lùng ngẩng đầu, khuôn mặt ấy vẫn là sắc đẹp mang theo hàn băng lạnh lẽo. Cậu hỏi, "Các anh chắc cũng hoài nghi tại sao tôi lại nói hết ra đúng không?"
Quả thật, câu nói này của cậu chính là nghi vấn của các anh nãy giờ. Các anh không hiểu tại sao cậu lại có thể nói hết sự thật ra, hoặc là cậu cảm thấy muốn nói thì nói, hoặc là... cậu có chuyện gì đó cần nhờ các anh.
Các anh không còn vẻ đùa giỡn nữa, bắt đầu nghiêm túc nói chuyện, Hoseok ngồi thẳng người, "Em muốn bọn tôi làm gì cho em?"
Đúng là nói chuyện với những người thông minh vẫn là nhất! Tất nhiên, đó là đối với đồng minh. Jungkook nhếch môi, khẽ gật đầu, nói, "Đúng vậy."
Nam Joon cười lạnh, dáng vẻ đầy hứng thú, "Gì thế? Bọn tôi phải làm gì cho em?"
Jungkook uống một ngụm sữa bạc hà, ánh mắt hơi nghi hoặc nhìn các anh, có chút trầm ngâm suy tư. Các anh cũng không muốn ảnh hưởng đến suy nghĩ của cậu, rất đồng lòng ngồi im, không nói gì.
Một lúc sau, Jungkook hơi mím môi, nói, "Các anh... có đáng tin không?"
Các anh liền nhận ra vấn đề, cậu đang muốn hợp tác. Yoongi uống một ngụm cafe, ánh mắt sắc bén xẹt qua một tia xảo quyệt, nói, "Tùy vào hành động của em."
Nếu cậu muốn hợp tác, các anh rất sẵn lòng dang tay chào đón cậu. Nhưng, nếu cậu còn ý định gì khác, thậm chí còn liên quan đến sự nguy hiểm của cậu, các anh tuyệt đối không đồng ý.
Jungkook thì không nghĩ xa tới vậy, cậu chỉ nghĩ là Yoongi muốn cảnh báo cậu đừng nên phản bội các anh thôi.
Không đợi cậu nói tiếp, Taehyung liền nói, giọng điệu khẳng định khiến người ta không thể nghi ngờ, "Em nên nhớ, hợp tác với bọn tôi, em mới có lợi thế." Các anh còn lại ngồi thong thả mỗi người mỗi kiểu, dáng vẻ cực kì kiêu ngạo.
Các anh có lí do để tự tin như vậy. Bởi, ngay sau khi tỉnh dậy, các anh vốn là người nói chuyện với cậu nhiều nhất. Có lẽ cậu sẽ nhờ Baekhyun, Chanyeol hay Jeon gia giải quyết vấn đề của cậu. Nhưng nếu cậu có ý định như vậy, thì tại sao cậu lại đề nghị chuyện này trước mặt các anh? Điều đó có nghĩa là, chuyện hợp tác này liên quan đến Jeon gia!
Jungkook nhìn dáng ngồi thư thái của các anh, cậu chắc chắn các anh đã hiểu rõ rồi. Jungkook cười nhạt, nói, "Tôi muốn nhờ các anh điều tra về hành động của Jeon Thiếu, Sak, Xiumin, Luhan và toàn bộ người trong Jeon gia trước khi xảy ra tai nạn."
Điều tra nhiều vậy sao? Seok Jin hơi cau mày, hỏi, "Bọn tôi có thể biết nguyên nhân không?"
Jungkook đáp, "Tôi muốn biết ai là người chủ mưu và đồng phạm gây ra tai nạn."
Jimin nheo mắt lại, hỏi, "Em muốn tìm ra hung thủ để làm gì?"
Jungkook dựa người vào ghế, nói, "Các anh có lẽ đã biết tới đoạn video đồng tính của Jeon Thiếu trước kia đúng không?
Các anh gật đầu. Jungkook nói tiếp, "Có một điều đáng kinh ngạc hơn là, sau vụ việc đó, cậu ta vẫn là xử nam." Cậu lấy một tờ giấy được xếp gọn trong túi quần, mở nó ra và đặt lên bàn.
Các anh trừng to mắt nhìn nội dung trên tờ giấy, dáng vẻ kinh ngạc không thể tin được. Ho Seok hỏi, "Tại sao?" Tại sao y lại làm vậy?
Jungkook nhếch môi, hiển nhiên đã lường trước các anh sẽ có vẻ như vậy, cậu nói, "Cậu ta muốn làm bàn đỡ cho Junghyung nổi tiếng."
Các anh nhìn chầm chầm tờ giấy, hoàn toàn chết lặng. Jungkook nhớ đến một chuyện khác, cậu kêu lên một tiếng, nói, "Các anh nhớ điều tra Jeon Min lúc mười tám năm về trước nha."