Kẻ sai lầm nhất, chính là cậu. Kiếp trước đứng trên đỉnh cao của thiên hạ, cậu đã phải dẫm đạp lên mạng sống của kẻ khác để sống sót. Cậu đã trải qua trên dưới ba mươi lần bị phản bội, trong đó có đến mười hai lần suýt chết. Sau đó cậu nhanh chóng phản ứng lại và gϊếŧ hết bọn chúng.
Vì vậy, cậu có thể nhanh chóng quay lại vị trí cũ. Nhưng cũng vì thế, mà cậu dần dần trở nên thật kiêu ngạo. Dù có sống lí trí tới mức nào đi nữa, cậu vẫn mãi ngu ngốc tin tưởng L. Cậu hiểu tại sao bản thân lại có thể ngu xuẩn như vậy. Bởi khi còn sống với thân phận JJK ở kiếp trước, cậu chưa từng có cơ hội được dựa dẫm vào ai cả, cũng chẳng có ai có thể che chở cho cậu.
Người cha nuôi nhận nuôi cậu chỉ với lí do là muốn đào tạo một "vũ khí sống'. Dẫu vậy, cậu chưa bao giờ oán hận ông. Dù ông có bắt cậu phải chịu đựng những loại giáo dục tàn nhẫn, cậu cũng không hề tỏ ra khó chịu, mà chỉ im lặng thực hiện theo, như một con rối đích thực.
Người cha nuôi ấy... đã cứu cậu, ông đã giải thoát cậu, ông đã cứu rỗi cậu! Vì ông, vì cậu, và vì thế giới này, cậu cần phải mạnh hơn nữa, cậu không được phép yếu đuối. Cứ mỗi lần nhìn đến vị trí của ông ngồi trong cuộc họp băng đảng, cậu lại không nhịn có chút ngưỡng mộ và súng bái, và thêm một chút tham vọng. Cậu muốn vị trí ngồi đó!
Ấy vậy mà, đến khoảnh khắc cậu mạnh nhất, vì sự hấp dẫn của quyền lực, cậu lại vô tình quên mất quá khứ của cuộc đời mình, quên rằng cậu phải cố gắng, phải kiên trì, phải hi sinh rất nhiều thứ mới có thể đến được vị trí cao nhất đó. Và, L đã dẫm nát tất cả.
A, chỉ có thể trách cậu vô dụng và ngu xuẩn bị quyền lực làm mờ cả hướng đi.
Các anh thấy vẻ mặt cậu dần thay đổi, theo hướng tiêu cực hơn. Có vẻ, cậu đang tự trách chính mình, dáng vẻ của cậu như hận đến mức muốn quay lại quá khứ. Yoongi tự dưng kéo cậu về phía mình, bá đạo ôm chặt cậu trong vòng tay, giọng điệu ôn hòa hơn bình thường , "Chỉ cần chấp nhận nó, em không cần phải trách móc chính mình đâu."
Các anh còn lại thấy hành động của Yoongi đều đen mặt, tay dưới gầm bàn nắm chặt lại, trong lòng không nhịn được chửi thề, "Khốn khϊếp!"
Jungkook giật mình định dùng vũ lực đá văng Yoongi ra, nhưng anh lại dùng sức quá mạnh, khiến cậu muốn nhúc nhích cũng khó khăn. Sau nhiều lần phản kháng không thành, Jungkook dần thả lỏng người hơn, cảm xúc của cậu dần như bị xáo trộn, vừa muốn né tránh vòng tay của Yoongi, lại muốn khoảnh khắc này dừng lại mãi mãi.
L*иg ngực của Yoongi lớn và ấm áp vô cùng. Tạo cho người ta cảm giác yên bình được che chở. Đúng vậy! Đây chính là điều cậu khao khát nhất!
Cuối cùng cậu cũng đã hiểu tại sao Chúa lại cho cậu sống tiếp một cuộc sống mới. Là Người muốn cứu rỗi trái tim không còn nguyên vẹn của cậu. Người muốn cậu cảm nhận được một thứ gì đó khác, khiến cho trái tim ấy từng mảnh ghép chặt lại. Mãi mãi, không bao giờ bị phá vỡ được nữa.
Cậu có thể cảm giác được rõ ràng hơi ấm từ người anh dần truyền vào người cậu, trái tim ấy, rốt cuộc cũng đã được sưởi ấm. Mũi cậu cay cay, nước mắt bắt đầu lưng tròng. Bởi vì cảm giác này quá tốt đẹp và yên bình, mọi thứ đều rất mờ ảo, không thể biết rõ đau là thật, đâu là mơ. Cậu chỉ muốn, mình sẽ mãi cảm nhận được sự hạnh phúc này.
Nhớ lại mọi chuyện bản thân đã trải qua trong quá khứ, nước mắt cậu chựt trào ra khiến các anh hốt hoảng. Taehyung đẩy Yoongi ra, vội ôm lấy cậu, mặt than không biến sắc cứng ngắc vỗ về, "Đừng khóc." Đây không phải là lần đầu tiên các anh thấy người khác khóc. Nhưng đây chắc chắn là lần đầu tiên các anh lên tiếng dỗ người.
Jungkook vùi sâu vào lòng Taehyung, mắt nhắm tịt lại khóc không ra tiếng. Cậu không phải là chưa từng, chỉ là lần khóc này khác biệt hơn lúc trước rất nhiều. Trước kia, cậu chỉ biết khóc một mình chịu đựng trong đêm tối. Nhưng bây giờ, cậu khóc đến mức như muốn chết đi sống lại. Bởi vì ở trước mặt các anh, nên cậu mới muốn khóc.
Và vì sự ấm áp ấy, mà cậu mới chua xót, cay đắng nhận ra rằng. Lần đầu tiên, cậu... cảm nhận được hạnh phúc thật sự.