Khoảng chừng mười phút sau, cậu và các anh đã đến một quán cafe gần trường. Bọn họ đã cúp học.
Jungkook gọi một ly sữa bạc hà nóng, các anh chỉ đơn giản gọi vài ly cafe đen.
Các anh hiện giờ đều đã bình tĩnh lại, không còn kích động như lúc nãy nữa. Jimin nhìn cậu, nói, "Jungkook, em nói rõ ra đi."
Jungkook uống một ngụm sữa, cảm nhận được hai hương vị vừa nóng vừa mát đầy thoải mái, nghe Jimin nói vậy, cậu hơi ngẩng đầu, thản nhiên nói, "Tôi là JJK. Sau khi chết, tôi tự dưng thành Jungkook này thôi."
Giọng điệu của cậu như thể chuyện này vốn rất bình thường, không hề đáng quan tâm chút nào. Ho Seok híp mắt lại, giọng nói hơi trầm xuống, "Em nghiêm túc một chút."
Jungkook nhếch môi, không hề bị vẻ mất kiên nhẫn của Ho Seok ảnh hưởng, cậu nói, "Các anh chỉ cần biết tôi là JJK thôi. Không cần thiết phải biết nhiều."
"Jeon Jungkook!" Nam Joon gằn giọng, "Em nói như thế là ý gì?! Em không cảm thấy gì khi lừa dối bọn tôi sao?"
Kêu rõ họ tên của cậu ra luôn ư? Jungkook cười lạnh, khinh thường nói, "Khi sống lại ở một thế gϊếŧ mới, xung quanh tất cả đều là những kẻ xa lạ. Anh nghĩ, tôi có thể thoải mái mà sống sao? Hay là phải nói hết sự thật cho các người trước sao? Thật xin lỗi, tôi không làm được. Tại sao tôi phải làm vậy? Nếu các anh biết rõ ràng mọi chuyện, thì tôi liệu sẽ gặp nguy hiểm gì không? Hay là các anh sẽ kêu mấy lão già trong phòng thí nghiệm mổ xẻ tôi?"
Cậu đột nhiên nói nhiều đến lạ thường, thiếu điều muốn đứng bật dậy mà chất vấn các anh. Không gian đột nhiên chìm trong im lặng, khoảnh khắc này tựa như bị dừng lại.
Một lúc sau, Seok Jin mím chặt môi, hỏi, "Em chết... là do L sao?"
Jungkook gật đầu, sắc mặt không tính là tốt, "Ừ."
Cậu đã khẳng định câu chuyện khi nãy là kể về chính cuộc sống của JJK, các anh nhớ lại toàn bộ nội dung câu chuyện, chợt cảm thấy tim hơi nhói lên. Thì ra, sát thủ JJK, kẻ gϊếŧ người hàng loạt nổi danh trong giới Hắc Đạo, lại có cuộc sống bi kịch vô cùng.
Sau khi Jungkook trước kia bị tông xe cũng đã được gần hai tuần, các anh đã tiếp xúc với JJK hơn mười ngày. Khó trách, khó trách lúc trước có nhiều kẻ nói rằng JJK vô cùng quyến rũ, không phải là về nhan sắc, mà chính là tính cách dứt khoát nhưng cực đoan của mình. Chính là nhờ thế mới có thể thu hút nhiều người như vậy. Ngay cả các anh... cũng có một chút rung động với cậu.
Các anh phân biệt rất rõ, đâu là Jungkook lúc trước, đâu là Jungkook hiện tại. Vì thế, các anh cũng biết rõ người gây ấn tượng với mình là ai. Không thể phủ nhận, đó là JJK.
Cuối cùng, các anh đã hiểu tại sao cậu lại có thể thay đổi thành một người khác sau khi gặp tai nạn giao thông. Bởi, đó vốn là một người khác.
Jungkook nhớ đến khoảnh khắc L gϊếŧ mình, tay cậu nắm chặt lại đến nổi gân xanh, giọng nói trầm xuống mang theo sát khí, "Tôi thật sự không cam lòng!"
Cậu vốn sống trên đỉnh của thiên hạ, mãi mãi ngẩng đầu mà bước đi, không lo lắng có kẻ cản đường mình. Cậu hiểu bản thân có thực lực cường đại đến mức nào, và sau lưng cậu cũng có rất nhiều đồng đội và đàn em. Nhưng, nhưng mà việc khiến cậu không cam lòng nhất chính là cậu đã bị L - người tưởng chừng như đồng đội thân thiết với cậu nhất, thậm chí, cậu còn coi hắn là người thân, là một học trò mà dạy dỗ.
Chỉ trách, cậu quá tin người, cũng quá ngu muội tin tưởng sẽ không có người nào cả gan phản bội cậu.
Cuộc sống thật quá mức tàn nhẫn. Chỉ mới vài phút trước cho cậu đứng trên đỉnh thiên hạ ngắm nhìn những con người nhỏ nhoi phía dưới, chỉ vài phút sau, lại khiến cậu phải nằm dưới tận cùng của mặt đất, là Địa Ngục.
Nếu có người hỏi cậu có trách móc L hay không, lúc trước, cậu sẽ không chút do dự trả lời là có, thậm chí còn nhấn mạnh việc cậu hận L như thế nào. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cậu chỉ biết trả lời là không, bởi người đáng để bị trách móc nhất, là chính cậu.