Jungkook thở dài một tiếng nhỏ, cậu dùng giọng điệu nhàn nhạt như bình thường để kể, "Một đứa con bị sinh ra bởi một gia đình tồi tệ, người mẹ và cha đều là công dân bình thường, nhưng, họ lại vứt bỏ đứa trẻ ấy, với lí do... đứa con dư!"
Jimin nhíu mày, hỏi, "Đứa con dư nghĩa là gì?"
Jungkook đáp. "Một đứa con dư thừa trong gia đình. Ví dụ như cha mẹ anh chỉ muốn trong nhà có hai đứa con, một trai một gái, nhưng bỗng dưng một ngày lại lòi ra thêm một đứa, hai người cha mẹ ấy sẽ tự động coi nó là một đứa con dư thừa, không đáng quan tâm."
Các anh vốn sống trong gia đình hạnh phúc và ấm áp, tất nhiên không thể hiểu rõ cảm giác của một 'đứa con dư' theo lời cậu nói.
Jungkook nói tiếp, "Đứa trẻ ấy bị bỏ rơi vào lúc tám tuổi. Vào độ tuổi ấy, cậu bé đã có một cuộc sống thậm chí còn tệ hơn cả một con chó hoang. Sống sót nhờ thức ăn thừa trong thùng rác, uống nước ở dưới sông, ngủ ở trong gầm cầu."
Điều đó còn khủng khϊếp tưởng tượng của các anh. Jungkook cười khổ một tiếng. Bây giờ kể lại, cậu chợt nhận ra, bản thân thật sự chẳng khác nào một tên ăn mày. Và, quả thật là vậy.
"Đứa trẻ ấy đã vô cùng kinh ngạc khi bản thân có thể sống sót đến nửa năm và không hề bị một bệnh tật nặng nề gì. Vài tháng sau, cậu được nhận nuôi bởi một giang hồ có tiếng, hàng ngày, hàng giờ, cậu gần như cảm thấy bản thân đang đối mặt với cái chết. Và rồi, lần đầu tiên cậu gϊếŧ người, là lúc mười hai tuổi. Mười tám tuổi, cậu bị hϊếp da^ʍ tập thể, và cha mẹ ruột là người đứng đầu chuyện đó."
Các anh cau mày nhìn cậu. Câu chuyện cậu kể rất khủng khϊếp, cái biểu cảm thản nhiên và giọng điệu bình tĩnh chưa bao giờ thay đổi tạo cho các anh cảm giác cậu chỉ đang hỏi thời tiết hôm nay thế nào.
Jungkook nói, "Hai mươi tuổi, cậu có một người đồng đội thân thiết, là L. Cậu đã hướng dẫn L từ điều nhỏ nhặt nhất như tư thế cầm dao và súng, hay là cách khiến nạn nhân sợ hãi. Cậu cũng coi L là một người thân thứ hai của mình. Cậu đã gϊếŧ hàng trăm người, đã hàng nghìn lần đối mặt với mùi tanh thối máu me, đã hàng tỷ lần chiến tranh với mặt tối của thế giới."
Jungkook cười chế giễu, nói, "Nhưng rồi, vào một khoảnh khắc nào đó, cậu bị L... gϊếŧ. Điều đó thật nhục nhã phải không?"
"... Jungkook, đó là câu chuyện của cậu à?" Seok Jin nghi hoặc hỏi.
Các anh đều đã nhìn thấy một tia giễu cợt và tủi nhục trong mắt cậu. Hoặc là cậu đã chứng kiến cảnh tượng đó, hoặc là... nhân vật chính trong câu chuyện là chính cậu.
Các anh sẽ tin tưởng vế trước hơn. Bởi Jungkook vốn được cưng chiều nhất trong Jeon gia, làm gì có chuyện cậu bị ngược đãi.
Nhưng rồi, khi cậu nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt đau đớn của cậu đã khiến các anh thay đổi. Có lẽ... đó là cậu.
Jungkook ngẩng đầu, cười lạnh, đôi mắt màu nâu cafe mang theo vẻ tàn nhẫn đáng sợ vô cùng, "Đúng vậy."
Các anh trừng to mắt, kích động đến mức đứng bật dậy, Nam Joon còn làm ngã cái bàn xuống đất tạo tiếng rầm thật to đến chói tai.
Không thể tin được! Điều này quá phi lí! Đứa trẻ kia làm sao có thể là cậu được?!
Jungkook bình thản nhìn từng vẻ mặt ngạc nhiên không che giấu của các anh. Lúc này, tâm trạng đang nổi sóng của cậu chợt yên tĩnh lại, nhẹ nhàng lướt trôi, giống như... chết lặng. "Tôi... không phải Jeon Jungkook."
Các anh nhanh chóng trở lại dáng vẻ thường ngày, khí thế lạnh lẽo bao quanh người, các anh đã thủ thế sẵn sàng tinh thần đấu với cậu. Ho Seok híp mắt lại, hỏi, "Cậu là ai?"
Jungkook vẫn ngồi trên ghế, không hề có một hành động dư thừa nào, "Các anh có tin vào xuyên không không?"
Yoongi gật đầu, đáp, "Tin." Các anh còn lại không nói gì, coi như cùng câu trả lời với Yoongi.
Jungkook cười nhạt, khẳng định, "Tôi là JJK."
JJK? Là sát thủ hàng đầu cách đây một nghìn năm ư? Không lẽ, con người đang đứng trước mặt các anh là JJK?
Thấy các anh nhìn mình chầm chầm đến không nhúc nhích, Jungkook mặt không đổi sắc nói, "Jungkook đã chết sau vụ tai nạn rồi."
Các anh vốn chưa từng có tình cảm với Jungkook nên không hề có cảm giác gì khi biết y thật sự đã chết. Chỉ là... sự việc này quá mức vi diệu, các anh tạm thời không thể phản ứng được.