Jungkook đứng dậy, định rời khỏi quán. Nam Joon bừng tỉnh lại, vội nói, "Jungkook, tối nay bọn tôi sẽ tới Jeon gia đón em."
Jungkook dừng lại, nhìn đồng hồ treo trên tường, đã 12 giờ 14 phút rồi. Jungkook đeo cặp lên vai, nói, "Tôi mong tới lúc đó các anh sẽ có đầy đủ thông tin." Nói xong, cậu liền rời đi.
Các anh cũng không níu kéo cậu, chỉ bình tĩnh ngồi yên một chỗ. Seok Jin nhìn vào tờ giấy ở trên bàn, giọng nói hơi trầm xuống, "Thật sự là chỉ vì như vậy?" Jungkook thật sự là chỉ vì Junghyung mới chịu hạ thấp bản thân như vậy sao? Nhưng mà... chuyện đó đâu có đáng để y phải quay đoạn video đó?
Các anh còn lại im lặng, không thể trả lời câu hỏi của Seok Jin.
Một lúc sau, Yoongi cười lạnh một tiếng, nói, "Chúng ta chỉ có thể đi điều tra những người kia thôi."
Ho Seok gật đầu, đồng tình nói, "Đúng vậy! Nếu làm thế thì có khi sự thật được hé lộ cũng nên."
Jimin nhếch môi, hỏi, "Vậy... chúng ta nên làm gì?"
Taehyung khoan thai uống một ngụm cafe đã dần nguội đi, nhàn nhạt nói, "Mọi người trong Jeon gia sẽ do Jimin và Ho Seok điều tra. Xiumin và Luhan sẽ do Nam Joon và Seok Jin điều tra. Còn Sak và Jeon Min, Jeon thiếu tao và Yoongi điều tra."
Nam Joon nghe anh nói vậy, cười nhạt một cái, hỏi, "Đi theo cặp à? Cũng được."
Seok Jin tính tiền nước rồi các anh liền đi ra ngoài, theo lời nói của Taehyung, hai người đi cùng nhau.
~.~.~.~.~.~.~.~.~
Jungkook đi tới một ghế đá cách quán cafe thật xa. Cậu đặt cái cặp bên cạnh mình, lấy tờ giấy trong túi quần ra.
"Chào người bạn thân của tôi, JJK."
Jungkook trừng mắt, toàn thân hoàn toàn cứng lại, cậu gần như bị á khẩu, một lời cũng không nói được.
JJK? Tính tới thời điểm hiện tại, chỉ có các anh mới biết được thân phận thật của cậu thôi. Rốt cuộc là ai?
Chợt, sau lưng cậu vang lên hơi thở nóng hổi của ai đó. Khí thế của người này lấn át cậu rất nhiều, mùi hương trên người y... cũng rất quen thuộc.
Trong nháy mắt, Jungkook chết lặng, ngay cả cái quay đầu phản ứng với người sau lưng cũng không được. Cậu cảm thấy bản thân dường như đang ở trong một bộ phim kinh dị nào đó. Nhưng, đó là trong phim, còn cái chuyện kinh dị cậu đang sắp phải đối mặt, là sự thật.
Là L! Cậu không thể nhầm được! Khí thế này, mùi hương này không thể lẫn vào đâu được!
Người sau lưng cậu di chuyển từ từ lên trước mặt cậu. Cậu cau mày, hỏi, "Junghyung?"
Junghyung ư?Tại sao anh ta lại ở đây chứ? Rõ ràng mới nãy cậu còn cảm nhận được đó chắc chắn là L mà. Vậy tại sao... lại là Junghyung?
Junghyung cười lạnh, nói, "JJK thân mến à, tớ là L đây này."
Cái quái gì vậy?! L? Sao có thể là L được? Không lẽ...
Con ngươi của cậu co rút lại, vô cùng kinh ngạc, "L?"
Junghyung xoa nhẹ khuôn mặt cậu, động tác dịu dàng mang theo tình yêu thương, "Là tớ đây. Junghyung đã chết rồi."
Junghyung đã chết? Anh ta tại sao lại chết? Jungkook ngỡ ngàng, hỏi, "Tại sao chứ?"
L nhếch môi, giọng điệu mang theo vẻ thản nhiên, nhưng nếu nghe kĩ thì sẽ thấy một chút sự điên cuồng trong đó nữa, "Anh ta... tự tử."
Jungkook nhíu mày, hỏi, "Tại sao?"
L cười, một nụ cười quỷ dị khiến ai nhìn vào cũng không nhịn được rùng mình, ngay cả cậu. "Có lẽ là đang hối hận."
Nhìn thấy nụ cười của L, cậu hơi trầm mặc. Trước mặt cậu... thật sự là L! Nụ cười này, cái cách nói chuyện này, chẳng khác L chút nào cả.
Vậy ra, kẻ đứng trước mặt cậu... là kẻ đã 'tặng' cho cậu một phát súng cắm thẳng vào tim. Là kẻ đã nâng cậu từ dưới đất lên thẳng bầu trời, nhưng rồi lại đạp cậu từ trên cao xuống thẳng phía dưới tận cùng Địa Ngục. Là kẻ... đã kết liễu mạng sống mà cậu phải cố gắng giữ gìn. Là L...
L nhìn cậu, ánh mắt xẹt qua tia u mê khó nhận thấy, hắn cười mỉm, nói, "JJK, cậu rất hận tớ đúng không?"
Jungkook trầm mặc không đáp, chỉ phức tạp nhìn L. L chạm nhẹ vào mặt cậu, vẻ mặt hắn dần trở nên ôn hoà, "JJK, tớ nhớ nhất... chính là cậu. Nhớ nụ cười của cậu, nhớ dáng vẻ của cậu, ngay cả sự quyến rũ trong lúc cậu gϊếŧ người... tớ nhớ cậu da diết. JJK, phải chăng... cậu bây giờ không còn là JJK nữa rồi?"
L cúi xuống, nói thầm bên tai cậu, "Tớ yêu cậu... Yêu cậu rất nhiều..."