Ngạc nhiên nhìn chiếc điện thoại đang dần tắt, Hàn Tiểu Đông ôm đầu...
Chuyện gì đang xảy ra với cậu vậy?
Trọng sinh sao...?
Một ý nghĩ chợt lóe trong đầu cậu.
Chẳng lẽ ông trời thương tình đã cho cậu một cơ hội làm lại sao?
Khép hờ đôi mắt, một tia suy tính vụt qua trong đôi mắt đen như vực thẳm.
Bỗng:
- Tiểu Đông à! Tiểu Đông!!!
Tiếng hét lớn làm Hàn Tiểu Đông hơi giật mình, sống mũi cậu cay cay, đôi mắt áng một tầng nước.
Tại sao ngày xưa cậu không biết trân trọng những thứ chỉ là giản đơn như vậy nhỉ? Đối với cậu bây giờ nó thật là một hạnh phúc. Tại sao cậu không nhận ra chỉ cần những thứ đơn giản như tiếng mẹ gọi buổi sáng lại là một loại hạnh phúc nhỉ?
Cậu đưa tay chùi chùi đôi mắt, khóe miệng cong lên "Vâng!!" một tiếng, cậu nhanh chóng vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi chạy nhanh xuống lầu.
- Tiểu Đông, hôm nay con có vẻ vui nhỉ? Sao? Gặp mộng xuân à?
Hàn mẫu vui vẻ trêu đùa đứa con trai.
- Mẹ! Sao mẹ cứ suy nghĩ con như thế chứ!!
Hiếm khi thấy thằng con trai bảo bối nũng nịu, Hàn mẫu bật cười, nhẹ giọng trách móc "Cái thằng bé này..."
Không khí ấm áp, tràn ngập hạnh phúc, vẻ mặt hạnh phúc và khóe miệng không ngừng cong lên của Hàn Tiểu Đông đã chứng tỏ rằng, cậu đã cảm thấy được sự quan trọng của những điều giản đơn thế này.
- Mau mau chuẩn bị đi học đi! Sắp muộn rồi đấy!
Hàn mẫu bị cậu đùa đến vui vẻ, khóe mắt cong lên, thúc giục cậu con trai. Đúng là con cưng duy nhất của gia đình, mắng không nỡ mắng, đánh không nỡ đánh mà.
Hàn Tiểu Đông cười cười, cậu liền lên lầu lấy cặp sách.
Tiểu Đông...
- A!!
Giọng nói quen thuộc nhen nhóm sự sợ hãi trong lòng cậu, dây thần kinh cậu căng cứng, cử động cứng ngắc, nỗi bất an ngày càng lớn xông xáo từ đầu ngón chân lên thẳng trên não.
Thân hình run run, cậu vẫn là đưa đôi mắt đầy kinh hoàng chuyển xung quanh.
Không có bóng ai!
Đầu cậu liền cứng nhắc quay lại.
Vẫn là không có người!
Vậy giọng nói đó là từ đâu phát ra?
Hàn Tiểu Đông hồi lâu đứng hình.
Chẳng lẽ cậu tự mình dọa mình sao? Rất có khả năng!
Chắc là sống trong địa ngục biếи ŧɦái đấy lâu quá nên tâm lý có chút hoảng loạn.
May mắn tiếng hét lúc nãy cũng không to lắm, Hàn mẫu phía dưới cũng không nghe thấy.
Hàn Tiểu Đông âm thầm thở ra một hơi.
- Tiểu Đông à!! Sắp trễ rồi đấy!! Nhanh lên con!!
Tiếng mẹ gọi kêu hồn của Hàn Tiểu Đông lạc nơi phương trời đi về.
Cậu nhanh chóng soạn sửa đi xuống rồi chào Hàn mẫu một tiếng, sau đó liền đến trường.
...
"Đing Đing ... !!" Tiếng chuông ra chơi vang lên làm Hàn Tiểu Đông thoát khỏi những hồi trầm tư.
Cậu đã trọng sinh! Đây là sự thật, không phải nằm mơ! Hơn nữa, cậu còn trọng sinh vào bốn năm trước khi cậu gặp tên ác ma đã nhốt cậu vào cái nơi tựa như địa ngục vĩnh hằng ấy, nỗi đau mỗi lần bị giày xéo thân thể vẫn khắc sâu trong tận xương, tận linh hồn của cậu, vĩnh viễn không thể quên được. May mắn, ông trời thương xót đã cho cậu được trọng sinh, cậu sẽ nắm vững cơ hội này, dùng nó, làm lại tất cả mọi thứ. Cậu chắc chắn sẽ không để bi kịch đó xảy ra lần nữa, sẽ không dẫm lại vết xe đổ ấy nữa, sẽ không gặp lại thứ ma quỷ đấy nữa. Cậu không muốn trải lại những điều khủng khϊếp kia một lần nữa. Nhưng, cơ bản bây giờ cậu không biết phải làm gì để bi kịch đó xảy ra lần nữa đây? Nếu chỉ là không tái chơi trò chơi ấy thì mọi việc được giải quyết sao? Không thể nào! Bây giờ chỉ nghĩ đến việc nhìn cái bóng của hắn cậu cũng cảm thấy vô cùng kinh khủng rồi chứ huống gì là nhìn thấy người! Tạm thời bỏ qua phương án này. Làm sao để có thể tránh được nhỉ? Ơ... đúng rồi! Né tránh chứ còn gì nữa! Sao nãy giờ cậu nghĩ không ra nhở? Chẳng phải chỉ cần tránh những địa điểm đã từng qua thì đồng nghĩa với việc tránh được hắn ta hay sao?
Hàn Tiểu Đông tự kỉ một hồi, tự khen mình thông minh. Đúng là mèo khen mèo dài đuôi mà!
Thanh niên bất cần đời vì trải qua một số bi kịch của cuộc đời, tâm lý không ổn định và đang phát triển theo chiều hướng 'tốt'! Linh động hơn này, hoạt bát hơn này, tự sướиɠ hơn này, tự khen nữa!
...
Hàn Tiểu Đông quả thật thay đổi rất nhiều qua sự việc trên.
Cậu đã anh dũng, dấn thân vào con đường trạch nam.
Không những thế, cậu còn vô cùng gan dạ, tự đưa mình vào hủ đường.
Tính cách cũng dần bớt bất cần đời hơn.
Người thân trong nhà không những thấy không phiền mà còn vui vẻ với thay đổi của cậu.
Thằng con trai độc nhất trong nhà trời sinh lạnh nhạt với cuộc đời, đến cha mẹ cũng lười liếc lấy một cái, đột nhiên chuyển biến thành một đứa linh hoạt, đôi mắt lúc nào cũng tràn đầy sức sống, mặc dù không thay đổi cái tính suốt ngày ru rú trong nhà, nhưng như thế đã là tốt lắm rồi. Phụ huynh Hàn gia thầm tạ ơn các đấng tổ tiên phù hộ cho gia đình, còn bàn với nhau sớm ngày đi lễ chùa, tảo mộ.