Điên Cuồng

Chương 2: Kết thúc hay bắt đầu?

Đôi mắt mở ra là khi bóng tối bao trùm, địa ngục lại chào đón cậu. Một giọt nước rơi xuống, chất chưa bao nhiêu nỗi sợ, sự sụp đổ, hối hận.

Nếu như ngày đó, câu không làm như vậy thì tốt biết bao...

Nếu như cậu không nghĩ ra một trò đùa vô nghĩ như thế... chắc bây giờ ác mộng sẽ không xảy ra với cậu..

Nếu như không làm tổn thương người kia... có lẽ...

...

1 tháng sau.

Trong một căn phòng toàn một màu trắng, có một cậu trai đang nằm trên chiếc giường rất rộng, đôi mắt vô hồn trống rỗng cứ nhìn vào hư vô, khuôn mặt vô cảm, không một tia cảm xúc,

Ác mộng xảy ra với cậu làm cậu trở nên ngày càng vô cảm.

Thân nhiệt của cậu ngày càng hạ xuống mặc dù cậu vẫn sống.

Vì thế, hắn đã chuyển cậu đến một căn phòng bốn mùa đều ấm để làm thân nhiệt cậu ổn định.

Vẫn như mọi ngày, hắn tỉnh dậy rồi trao cho cậu một nụ hôn lên vầng trán của cậu, rồi lại quyến luyến, chuyển xuống đôi môi ngọt ngào.

- Chào buổi sáng, honey.

Hắn mỉm cười dịu dàng, bước ra khỏi giường, ôm cậu đưa vào bồn tắm cùng nhau tắm uyên ương.

Còn cậu thì vô hồn, không cử động, như một con búp bê mặc hắn làm gì thì làm.

Tiêu Mặc vẫn dịu dàng, tắm rửa cho cậu, làm vận động buổi sáng một chút, rồi lại lau người, mặc quần áo cho cậu.

Tiêu Mặc mê luyến nhìn Tiểu Đông đang ngủ, hắn cười nhẹ một tiếng:

- Em thật đẹp, đẹp đến nỗi làm người ta không muốn rời mắt, chỉ muốn bỏ vào một cái hộp, đóng lại để ngắm nhìn... anh sẽ không bao giờ để em đi... và cũng không bao giờ để người khác cướp em đi mất. Yêu em.

Nói rồi, hắn vẫn lưu luyến nhìn cậu một chút nữa, rồi mới rời đi.

"Nếu đẹp đẽ để trở thành một món đồ chơi... haha... ai cần chứ?"

Bóng dáng hắn vừa khuất khỏi phòng thì chầm chậm, đôi mắt của Tiểu Đông mở ra, vẫn mang một nỗi hối hận, cùng với sự sợ hãi sâu sắc, nhưng bây giờ, lại chèn thêm một tia thù hận.

- Yêu? Nực cười quá?

Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, kéo thêm nhiều giọt nước khác, tạo thành một dòng mặn chát, đến xé lòng người. Cậu chua xót cười một tiếng.

Thế mà đã một tháng trôi qua rồi? Một tháng sống trong địa ngục tủi nhục này, không phải đã quá đủ?

Tiểu Đông nhìn về phía trước một cách vô định.

Căn phòng này sáng quá...

Thế giới này thật sáng...

Nhưng cậu thật quá dơ bẩn! Từ thân thể cho đến tâm hồn! Cậu như một món đồ đẹp đẽ, bị người ta xoay trong tay, từ từ làm hư, dần dần ăn mòn, bây giờ trong cậu thật trống rỗng, còn cậu lại dơ bẩn!

Thật dơ bẩn!

Tâm hồn này, thân thể này, dơ bẩn!

Đôi mắt Tiểu Đông hằn lên tia máu, cậu cảm giác thân thể thật bẩn thỉu. Cậu bước vào nhà tắm, để dòng nước chảy xối xả vào người, điên cuồng kỳ cọ, chà xát người, làn da nõn nà bị ửng đỏ hết, thậm chí còn có chỗ bị xước đến chảy máu. Nhưng vẫn không thấy sạch sẽ.

Thật bẩn!

Thật là bẩn!!!

Cậu cầm lọ sữa tắm đổ hết lên người, mặc cho nó đau rát lên những vết xước, cậu càng mạnh tay chà xát, làm những vết thương vừa rát vừa đau, lại càng trầm trọng, những giọt máu hòa lẫn nước cùng sữa tắm rơi xuống sàn. Từng giọt, từng giọt, rồi chảy thành dòng.

Tiểu Đông không hề để ý, cậu đã điên thật rồi! Cậu bắt đầu đập phá lung tung, mặc cho máu chảy ngày càng nhiều, cả người thâm tím, ê ẩm, cậu vẫn không dừng lại, quần áo trên người cũng rách rưới hết mức.

Trong đầu cậu chỉ có ý nghĩ làm cho thân thể sạch sẽ và phá hủy mọi thứ xung quanh, ngay bây giờ, cậu không muốn nhìn thấy bất cứ cái gì, chỉ cần nhìn thấy thứ gì, cậu cũng muốn phá hủy nó, phá hủy mọi thứ.

Đầu cậu ong ong, thân thể đau nhức, cậu điên loạn, dùng hết sức lao đầu vào tường.

"Kết thúc... rồi sao?"

Đôi mắt cậu nhòe đi, những thứ trước mắt mờ dần, bóng tối dần dần bao trùm lấy cậu.

...

- A!

Một tiếng hét đầy đau đớn vang lên, chủ nhân giọng hét ấy lập tức tỉnh dậy.

Cậu ta sờ soạng xung quanh, đưa tay lên sờ khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của mình, đôi mắt như không thể tin, khϊếp sợ nhìn hình ảnh quen thuộc quanh mình.

Đây là...?

- Nhà của mình?

Cậu ta bất ngờ nói, khuôn mặt thanh tú mang theo một vẻ vui mừng, hạnh phúc. Nhưng chưa được bao lâu, cậu lại ngó ngang ngó dọc, đôi mắt đầy khϊếp sợ, như muốn tránh một thứ gì đó.

Cậu nhìn chiếc điện thoại ngay bên cạnh đang sáng.

Ngày 20 tháng 7 năm 2010.

08:35.

Đôi mắt cậu mở lớn.

- 4 năm trước?