Hàn Tiểu Đông cảm thấy bản thân sắp thành NEET rồi...
NEET: Những người không có công việc ổn định, hoặc vô công rỗi nghề, có đời sống tinh thần tách biệt với xã hội.
Suốt ngày ru rú trong nhà, hết ăn rồi ngủ, không ngủ thì cung cấp tiền điện cho nhà nước, không thèm ra ngoài trừ phi đi học, tính ra cũng đã được ba năm rồi, năm nay chính là năm hai cao trung. Hai năm nữa cậu sẽ thi đại học, đương nhiên, thông minh thiên phú thì không cần nhắc đến, điểm thì cũng không cần đề cập, luôn ở top ba trong trường. Nhởn nhơ mãi làm cậu cũng gần quên được người kia rồi.
Hàn Tiểu Đông giữ mãi cái ý định chuyển trường nhưng lại không có cơ hội nói chuyện với hai vị phụ huynh, cậu cũng nhắm rồi, năm nay là cơ hội cuối cùng của cậu, nếu không chuyển trường, chỉ sợ sẽ gặp lại hắn.
Với tinh thần quyết tâm và cố gắng, Hàn Tiểu Đông bước xuống nhà với tâm trạng vô cùng phức tạp.
Đi đến phòng ăn, cha ngồi đọc báo, thỉnh thoảng liếc mẹ với đôi mắt cực kỳ sến sụa. Mẹ đứng nấu ăn, mặc cha rắc thính, chỉ là bờ môi cong lên rất hạnh phúc.
"Ba! Mẹ!"
Hàn Tiểu Đông cảm thấy bản thân sắp nghèo ba đời vì phá hoại không khí hường phấn của cha mẹ mình.
"Ồ! Tiểu Đông, sao vậy con?"
Cậu mím môi, cuối cùng tự đấu tranh tư tưởng mà thốt ra:
"Con... con muốn chuyển trường!"
"Ừ. Con muốn chuyển sang trường nào?"
Hàn phụ đồng ý dễ dàng khiến Hàn Tiểu Đông có chút không tiếp thu được. Cũng khó trách, bản thân bỗng nhiên đề nghị chuyển trường, mà đối với cha mẹ chưa từng có một yêu cầu nào ngoài lần này. Cứ tưởng là khó lắm, ai ngờ...
"Trường Neshion ạ!"
Trường Neshion là một trường cao trung có danh tiếng bằng trường cậu đang học, thậm chí có chút nhỉnh hơn. Cơ bản, ngôi trường này cách xa trường hiện tại nửa thành phố, có ký túc xá riêng cho học sinh.
Hàn phụ vuốt vuốt cằm một chút rồi gật đầu một cái.
Hàn Tiểu Đông tự biết, cậu bây giờ chỉ cần chờ giấy thông báo chuyển trường thôi.
...
Ba ngày sau.
"Tiểu Đông, đây là ngày đầu con đi học tại trường Neshion, nhớ kết bạn, đừng để bản thân bị cô lập, bị bắt nạt!" Hàn mẫu nghiêm mặt dặn dò.
Hàn Tiểu Đông đáp lại một tiếng rồi vui vẻ ra khỏi nhà.
Cậu không khỏi hưng phấn một chút, có lẽ, cả đời này, cậu sẽ không bao gặp lại hắn nữa, ác mộng kia cũng sẽ không xảy ra.
Cậu vẫn sẽ tiếp tục sống, cuộc đời của một con người, hắn cũng vẫn sẽ tiếp tục sống như trước và không có cậu thôi. Nước sông không phạm nước giếng.
Cậu rất hiểu tính của hắn, cậu không đυ.ng đến hắn, ắt hẳn hắn cũng sẽ không đυ.ng chạm đến cậu.
Trải qua nỗi đau khủng khϊếp kia, cậu mới nhận ra rằng, cuộc sống bình thường mà cậu luôn cho rằng quá đỗi tẻ nhạt, lại chính là điều cậu mong muốn.
Cậu thật sự yêu cuộc sống này, chính vì vậy, cậu sẽ tiếp tục sống thật tốt, vì cha mẹ, vì bản thân, không uổng phí cơ hội mà ông trời đã ban cho cậu.
Hít mạnh vào một hơi, cậu nở một nụ cười.
Bây giờ đã đến lúc đón cuộc sống học đường lần nữa thôi!
...
A... Tiểu Đông...
Tiểu Đông của tôi...
Tại sao em lại nhẫn tâm bỏ lại tôi như vậy?
Em hư lắm em biết không?
Em có biết lúc tôi về nhà, thấy em ngủ trong vũng máu kia tôi đã đau thế nào không?
Tim tôi như bị ai bóp nghẹt, sau đó bị lăng trì xử tử.
Em thoát khỏi tôi bằng cách này sao?
Rời bỏ tôi bằng cách rời bỏ thế giới sao?
Không! Tôi không cho phép điều đó xảy ra!
Em hiểu chứ? Em chỉ có thể thuộc về tôi!
Tôi có gì không tốt chứ? Tiểu Đông! Tiểu Đông à!
"Tiểu Đông..." Đôi mắt hắn phủ đầy hơi sương, khóe mắt đã sớm chảy ra một dòng nước mắt, nhưng vẫn không ngăn được một tia cố chấp.
Hắn cố chấp điều gì cơ chứ?
Nếu hỏi hắn, người hắn yêu nhất là ai? Hắn sẽ không ngần ngại mà trả lời rằng chính là Tiểu Đông của hắn.
Vì Tiểu Đông, hắn có thể làm tất cả, đồng thời cũng muốn cả đời cậu chỉ nhìn mình hắn, cười vì hắn, khóc vì hắn, cảm xúc của cậu chỉ mãi hướng về hắn mà thôi!
Nhưng nếu hỏi rằng, có phải hắn đã làm cậu tổn thương chăng?
Hắn sẽ không có câu trả lời.
Tại sao?
Tình yêu của hắn là điên cuồng lại cố chấp.
Hắn không ngại chết vì cậu, không ngại gạt mọi thứ ra khỏi tầm mắt của cậu để cậu chỉ có thể ngắm nhìn hắn, không ngại thủ đoạn để cậu thuộc về hắn. Điên cuồng đến vậy.
Nhưng hắn lại chưa bao giờ nghĩ qua cảm xúc của cậu, cứ làm mọi thứ như hắn nghĩ, hắn cho rằng, điều hắn làm cho Hàn Tiểu Đông đều là đúng đắn, trói buộc cậu bên cạnh hắn thì tự nhiên cậu sẽ yêu hắn thôi! Hắn đã cố chấp giữ cái suy nghĩ đó. Đến giờ vẫn không thay đổi.
Nếu thời gian quay trở lại, liệu hắn còn tiếp tục làm như vậy với cậu?
Đó là điều đương nhiên! Hắn muốn cậu! Tất cả mọi thứ của cậu! Tâm hồn, thể xác, cảm xúc, từng giọt máu, từng tấc thịt của cậu đều là của hắn! Đều thuộc về hắn!
Hắn là một kẻ biết yêu, điên cuồng vì tình yêu, nhưng lại yêu sai cách!
Lệch lạc đến từng suy nghĩ và hành động.
Hắn cho rằng hắn đã hy sinh thật nhiều cho cậu.
Nhưng hắn chưa hề nghĩ đến hắn đã hy sinh cho cậu những gì?
Hay chỉ mang lại cho cậu một thứ còn khủng khϊếp hơn cả một cơn ác mộng?
Tiểu Đông chết.
Hắn cũng tự tử.
Hắn hoả táng cùng Tiểu Đông.
Lúc chết vẫn ôm xác của cậu.
Đến khi hắn có ý thức, nhận ra mình trọng sinh.
Thật tốt!
Khoé môi cong lên một đường trào phúng, hắn tự rót cho mình một ly rượu nho, nâng lên trước cửa sổ: "Dù như thế nào, em vẫn chỉ thuộc về tôi thôi, Tiểu Đông. Lần này, tôi sẽ không để em còn có thể tự làm hại bản thân để thoát khỏi tôi đâu..."
Người ta nói quay lại thời gian để chữa lại lỗi lầm quá khứ.
Hắn cũng quay lại thời gian để chữa lại lỗi lầm quá khứ, lần này, hắn sẽ không để vật gì trong căn phòng tình yêu của hắn và cậu có thể làm bị thương người nữa.
Đây cũng là sửa chữa lỗi lầm mà nhỉ...?