Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 8: Thích anh trai hôn

Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Edit: Dật

Beta: IW

-

"Anh."

Hàn Kiều Kiều thấy Hàn Dực vẻ mặt âm trầm, cho rằng Hàn Dực trong lòng khổ sở, rốt cuộc những người đó là cậu chú của hắn, cùng hắn có chung dòng máu.

"Anh, anh đừng khổ sở, anh còn có em mà."

Hàn Dực trong lòng không khỏi mềm đi vài phần, hắn không nghĩ tới em gái chính mình đều tức giận đến nỗi cả người run lên mà cũng không quên an ủi hắn.

Tuy rằng hắn cũng không khổ sở một chút nào, bất quá... Cảm giác được em gái yêu quý lại rất vui vẻ.

"Được, Kiều Kiều đối với anh tốt như vậy, anh có một người là em là đủ rồi."

Ban đầu đây là một câu nói cực kỳ ngọt ngào, không nghĩ rằng Hàn Kiều Kiều nghe xong lại lộ vẻ mặt bi thương, thần sắc vô cùng đau thương.

Cô nắm quần áo Hàn Dực, đem mặt dán ở trên ngực hắn, giọng nói nghẹn ngào: "... Em đối với anh không tốt một chút nào cat... Thật sự một chút cũng không tốt... Anh trai, thực xin lỗi..."

Hàn Kiều Kiều quá thống khổ.

Ký ức tra tấn cô, chưa bao giờ dừng lại.

Cô không quên được lúc trước chính mình đối với hắn nói những lời làm hắn đau lòng, như thế nào chửi hắn không lưu tình, mỗi một ngày, mỗi một ngày đều ở mắng chửi hắn...

Không chịu ở trong phòng hắn, cũng không chịu ăn đồ ăn hắn mang về.

Vì thoát khỏi sự khống chế của hắn, cô nhân lúc hắn không ở căn cứ, cùng Tô Tuyết đi tham gia đội đặc huấn mà căn cứ tổ chức.

Đội đặc huấn phát bánh nén khô vừa khó nuốt vừa cứng, cô cố gắng chống đỡ ăn hơn nửa năm, mà đồ ăn hắn đưa tới mỗi lần đều bị mình trực tiếp ném ra ngoài cửa.

Sau đó Tô Tuyết lại tới khuyên chính mình, so với ném đi không bằng đưa cho những người cần giúp đỡ.

Cô cảm thấy rất có đạo lý liền đáp ứng, theo như Tô Tuyết an bài, Hàn Dực mỗi lần đưa vật tư tới đều bị cô cùng Tô Tuyết đưa đi đội đặc huấn.

Nguyên nhân chính là vì như vậy đội trưởng của đội đặc huấn bắt đầu đối với các cô chiếu cố nhiều hơn, an bài nhiệm vụ cũng đều là tương đối dễ dàng.

Xem đi, cô rõ ràng chịu ân huệ của anh trai lại trước nay không có nhìn anh với sắc mặt tốt.

Hàn Kiều Kiều cảm thấy mình quả thực chính là lòng lang dạ sói!

Hàn Dực sắc mặt trầm xuống.

Hình như, từ lúc Hàn Kiều Kiều tỉnh lại liền thường xuyên đối với chính mình hiện ra một loại biểu cảm đó là áy náy.

Hắn không thích nhìn đến cô như thế này. Bởi vì hắn sẽ thấy đau lòng. Đó là một loại đau rất nặng nề.

Hàn Dực nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, dỗ dành nói: "...Kiều Kiều của anh đương nhiên là tốt nhất..."

Hàn Kiều Kiều bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tuy trên mặt còn treo nước mắt nhưng khuôn mặt cũng đã nở nụ cười rạng rỡ, cô chu cái miệng nhỏ nói:

"Đó là đương nhiên! Em chẳng những là tốt nhất tốt nhất, hơn nữa về sau cũng sẽ rất tốt rất tốt đối với anh! Anh không thể bỏ rơi em, mặc kệ em! Biết không!"

Hàn Dực bật cười, trong lòng không kiềm được nhẹ nhàng hôn lấy giữa trán của Hàn Kiều Kiều.

"Anh sao có thể bỏ được đây..." Đôi môi dán lên cái trán trơn bóng nhẹ giọng nỉ non.

Nuôi cô nhiều năm như vậy, bảo vệ cô nhiều năm như vậy, yêu cô nhiều năm như vậy, bảo mình như thế nào vứt bỏ được cô...

Hàn Kiều Kiều sờ sờ chỗ chính mình bị hôn, đắc ý cười khanh khách: "Buổi tối rửa mặt sẽ không rửa nơi này."

Đôi mắt Hàn Dực hơi tối lại: "Thích được anh trai hôn?"

Hàn Kiều Kiều ở trong l*иg ngực hắn ngượng ngùng động đậy, không chịu trả lời.

Hàn Dực đem cô ôm càng thêm chặt hơn.

Hai anh em gần kề ở trên giường nói thêm một ít về đề tài tận thế.

Hàn Kiều Kiều không muốn đề cập đến thù hận kiếp trước liền không dám nói quá nhiều, cô sợ chính mình càng nói càng sai.

Cô chỉ là không ngừng nhấn mạnh với Hàn Dực rằng về sau mọi thứ sẽ loạn như thế nào, vật tư sẽ trở nên khan hiếm ra sao, ngay cả một chai nước cũng là rất hiếm, càng không cần nói đến thức ăn, dầu mỏ, súng ống, đạn dược, quần áo...

Hàn Dực vô cùng nhạy bén, hắn tự nhiên cảm giác được em gái đối với mình có việc còn che giấu. Chỉ là suy xét đến em ấy vừa mới bắt đầu ỷ lại và tín nhiệm mình, hắn không nghĩ ép cô quá tàn nhẫn, dù sao hai người bọn họ có thời gian cả đời.

Hàn Dực lại hỏi thêm mấy vấn đề, phần lớn là về tình hình phương bắc.

Hàn Kiều Kiều trong lòng líu lưỡi, thầm nghĩ thật không hổ là anh trai, hỏi vấn đề đều đúng vào trọng tâm, không giống cô đều nghĩ đến ăn ăn uống uống.

"...Đó là nơi kiên trì được lâu nhất. Chủ yếu là dị chủng thật sự quá nhiều, cuối cùng vẫn lựa chọn rút lui. Nghe nói lúc rút lui diễn ra hỗn loạn, hình như là bởi vì có người nào đó tranh quyền... Sau đó bọn họ phân biệt thành lập hai căn cứ, phân biệt gọi là căn cứ Bắc Thành và căn cứ Linh Xuyên, chúng ta đi chính là Bắc Thành. Về Lĩnh Xuyên căn cứ thì không rõ lắm... Đến nỗi Bắc Thành, à, thủ lĩnh căn cứ hình như là Kỷ......"

Hàn Kiều Kiều đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, mình ngay cả tên của những người này cũng không biết.

Lúc ấy cô nơi nào để ý những việc quen biết người "quyền cao chức trọng", người có chức vụ cao nhất ngoại trừ anh trai chính là đội trưởng đội đặc huấn.

Hàn Dực như suy tư gì đó: "Họ Kỷ sao..."

"Đúng! Đúng rồi, người Hàn gia giống như vẫn luôn có ý định nịnh bợ người họ Kỷ đó, nhưng đối phương căn bản không buồn phản ứng bọn họ!"

Hàn Kiều Kiều nghĩ đến một chi tiết, kiếp trước sau khi anh trai mang cô tiến vào căn cứ Bắc Thành, rất nhanh cùng Ngôn Tiếu gặp mặt.

Lúc ấy Ngôn Tiếu mắng một điều là Hàn gia xứng đáng, hắn nói dù là mấy lão già đó tới căn cứ trước tiên thì thế nào, đều là thấy không được họ Kỷ như nhau, đều là lũ mù!

Hàn Kiều Kiều tưởng tượng thấy Hàn gia ở căn cứ bộ mặt xám xịt, thực hả giận nói: "Bọn họ già già, trẻ trẻ, một dị năng giả cũng không có, ở căn cứ khẳng định không chiếm được cái gì tốt!"

Cô cũng không rõ ràng lắm đám người Hàn gia kia sống như thế nào.

Việc Hàn gia không có dị năng giả cũng là lúc ấy cô cùng anh trai ở cùng một chỗ, từ trong tin tức Ngôn Tiếu mang đến mà biết được.

Sau đó cô tham gia đội đặc huấn, cũng chưa bao giờ cùng người của Hàn gia tiếp xúc.

Cho tới tận lúc anh trai chết, Hàn gia cũng không có người nào xuất hiện...

Hàn Kiều Kiều trong lòng cười lạnh: Đám người nhát gan kia khẳng định là sợ hãi bị anh trai cô liên lụy cho nên liền chạy nhanh đi trốn?

Hàn Dực thấy trên mặt cô biểu tình biến ảo, khi thì vui mừng, khi thì khinh thường, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Là giấc mơ như thế nào mà chân thật tới nỗi có thể khiến cho một người sau khi tỉnh lại, cảm xúc cũng vẫn như cũ đắm chìm trong đó?

Hàn Dực không muốn nhìn cô đắm chìm trong đó, liền hỏi tiếp cô về vấn đề khác.

"...Anh có phải là có dị năng?"

Hàn Kiều Kiều lực chú ý lập tức chuyển về trên người Hàn Dực, thần thái của cô lập tức biến thành cô gái nhỏ thẹn thùng, hai con mắt sáng lấp lánh nhìn Hàn Dực, toàn bộ đều là ngưỡng mộ nói:

"Anh trai đương nhiên là có dị năng! Dị năng của anh là lợi hại nhất! Anh ghê nhất!"

"Dị năng lúc mới vừa thức tỉnh cực kì vô dụng, ví dụ như dị năng giả hệ hỏa khả năng tốn nửa ngày chỉ có thể đốt điếu thuốc, thậm chí còn đốt không xong!

Còn có rất nhiều người bởi vì sẽ không điều khiển được dị năng của mình ngộ thương người khác hoặc là ngộ thương chính mình.

Có một người là dị năng giả hệ phong không cẩn thận bị thổi lên không trung, sau đó ngã chết.

Nhưng mà anh trai rất lợi hại, mới vừa thức tỉnh liền siêu cấp lợi hại! Anh thức tỉnh chính là dị năng tinh thần hệ, nơi nào có dị chủng đều có thể nhìn thấy rõ ràng! Có thể tránh đi nguy hiểm lựa chọn con đường an toàn nhất, chúng ta dọc theo con đường đến căn cứ gần như không hề bị thương!"

Hàn Kiều Kiều nhắc tới chuyện của Hàn Dực liền ngoại lệ hưng phấn lên, cái miệng nhỏ hồng hồng lúc đóng lúc mở, giống như chú chim nhỏ ríu rít không ngừng.

"Hơn nữa anh trai không giống những người vô dụng khác có dị năng tinh thần hệ, bọn họ mỗi lần dùng dị năng một lát liền đầy người đều là mồ hôi, mệt ơi là mệt, nhưng anh có thể dùng rất lâu, đôi mắt đều không mang chớp một cái! Ai, những người đó quá vô dụng, ngay cả một đầu ngón tay của anh cũng còn kém xa. Nhưng mà sau đó lại nghe nói những người đó đều mất tích, có người nói bị căn cứ kéo đi làm thực nghiệm trên cơ thể người, cũng không biết là thật hay giả......"

Hàn Dực thấy Hàn Kiều Kiều lộ ra vẻ mặt anh trai là thiên hạ đệ nhất liền nhịn không được cười: "Vậy anh thì sao? Không bị kéo đi làm thực nghiệm sao?"

Hàn Kiều Kiều trợn trắng mắt: "Sao có thể! Anh trai lợi hại như vậy dù bọn họ muốn kéo cũng không dám kéo!"

Kiếp trước Hàn Dực thật là mạnh tới nỗi nghịch thiên, dị năng của hắn công được thủ được, dẫn dắt tiểu đội mỗi lần hành động trở về đều là thương vong nhỏ nhất thu hoạch lớn nhất.

Căn cứ trọng dụng hắn, lại cũng kiêng kị hắn, nhưng là khi một người mạnh tới trình độ nào đó, tất cả âm mưu lừa gạt đều là uổng phí sức lực.

Nếu không phải bởi vì cô, nếu không phải bởi vì chiếc nhẫn ngoài hành tinh kia--