Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 7: Tiên đoán mạt thế

Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Hàn Dực rất mẫn cảm với từ "nước ngoài."

Mấy năm nay, Hàn Kiều Kiều vẫn luôn tránh né hắn, không muốn thấy hắn, không muốn cùng hắn nói chuyện, thậm chí không muốn về nhà. Thi đại học xong, cô không ghi nguyện vọng, mà trực tiếp xin học đại học nước ngoài.

Cô rất chán ghét hắn, vì rời khỏi hắn mới muốn xuất ngoại. Nhưng mà thân phận của hắn không cho phép hắn ở nước ngoài lâu dài, cho nên hắn liền dùng thủ đoạn, thay thế nàng điền nguyện vọng học trường Đại học gần nhà nhất, mà phong thư thông báo trúng tuyển của trường Đại học ngoại quốc kia bị hắn mạnh mẽ tịch thu.

Quan hệ của bọn họ nhiều năm qua không quá tốt, bởi vì chuyện này trực tiếp đóng băng.

Không thể ra nước ngoài, cô chỉ có thể học ở trường hắn sắp đặt, trừ phi cô muốn thi lại. Không thi lại cũng tốt, hắn liền có thể ngày ngày đêm đêm đem cô nhốt ở nhà, để cô ở lại bên hắn cả đời.

Hàn Kiều Kiều sửng sốt, trên mặt là sự khó hiểu

"Hả?"

Ra nước ngoài học Đại học? Sắp mạt thế, còn đi học Đại học cái gì? Cô không bị hỏng não nha.

Hàn Kiều Kiều phản ứng như thế, làm Hàn Dực buông lỏng, cỗ thô bạo sâu trong nội tâm cũng chậm rãi lặng xuống.

"Không phải Kiều Kiều muốn anh tìm bạn, sau đó đưa em ra nước ngoài học Đại học sao?"

Sao hắn có thể nghĩ cô như thế? Hàn Kiều Kiều mở to hai mắt, tỏ vẻ khó hiểu.

Cái này cũng khó nói. Hàn Kiều Kiều mấy ngày trước còn khóc nháo muốn ra nước ngoài học, Hàn Dực thay thế cô ghi danh đại học, cô không muốn đi tham dự lễ khai giảng, cuối cùng vẫn bị Hàn Dực cưỡng chế mang đi. Chẳng qua, những việc này đối với Hàn Kiều Kiều mà nói, đã là việc từ bốn năm trước, đã sớm không thèm để ý.

"Em chỉ là lo lắng cho bạn của anh, anh xem, trong tin tức nói rất nhiều nguy hiểm a."

Hàn Kiều Kiều chỉ chỉ màn hình TV, màn hình TV đang chiếu địa điểm của thiên thạch.

Hàn Dực cười rộ lên: "Anh nghĩ rằng em chỉ thích xem phim hoạt hình."

Mặt Hàn Kiều Kiều đỏ lên, trước mạt thế, cô đúng là rất thích xem phim hoạt hình.

Hàn Dực thấy cô đỏmặt, liền cười to hơn. Nói là to, thực ra cũng chỉ là thấp thấp cười hai tiếng thôi, chẳng qua so với bộ dáng lạnh lùng ngày thường của hắn, hiện tại đã ôn nhu quá nhiều.

Hàn Kiều Kiều sờ gương mặt đã nóng lên của mình, không dám nhìn mặt Hàn Dực, chỉ là bên tai có tiếng cười trầm thấp dễ nghe, cô cảm thấy trái tim sắp nhảy ra, thình thịch, thình thịch,... Hắn lớn lên thật là đẹp, giọng cũng thật hay, Hàn Kiều Kiều cảm thấy sắp bị hắn mê hoặc. Nàng kinh ngạc, từ khi nào đối với cô, Hàn Dực lại có mị lực như thế?

Có lẽ rất sớm rất lâu trước kia, cô cũng đã yêu hắn đi?

Tốt quá.

Cô yêu hắn, hắn cũng yêu cô. Trên đời này còn ai có thể hạnh phúc như bọn họ.

Hàn Kiều Kiều ngượng ngùng, lại ngọt ngào chôn đầu nhỏ, giọng nói nỉ non:

"Anh trai thật là...Không nói chuyện mà còn dùng mĩ nam kế cái gì."

Hàn Dực đầu tiên giật mình, ngay sau đó cúi đầu, ngực phát ra tiếng cười nặng nề, bả vai cũng run lên.

Em gái hắn, thật sự quá đáng yêu.

Hàn Kiều Kiều rất là xấu hổ muốn chết, gấp đến độ dậm chân: "Anh trai!!"

"Ừ, anh ở đây."

Hàn Dực một bên cười, một bên ngẩng đầu nhìn nàng, hai con mắt sáng lấp lánh.

Hàn Kiều Kiều ậm ừ trong chốc lát, muốn nói lại không biết mở miệng như thế nào, nửa ngày sau rốt cuộc cũng có can đảm, nhìn Hàn Dực nói:

"Anh trai à, em có một việc muốn cùng anh nói, anh đừng cười nhé?"

"Được. Anh không cười."

Hàn Kiều Kiều cắn môi, trong lòng cô vẫn rất là khẩn trương, lỡ như anh trai không tin nên làm cái gì bây giờ, nhỡ đâu anh tin, sau đó truy hỏi cô sự tình thì nên làm cái gì bây giờ.

"Anh trai, em có hơi sợ, anh ôm em một cái được không?"

Hàn Dực hé mở chăn ra, Hàn Kiều Kiều cười tủm tỉm chui vào, ngoan ngoãn nằm trong khuỷu tay anh trai, thở phào nhẹ nhõm.

"Anh trai, em hôn mê mấy ngày nay có mơ một giấc mơ, là một giấc mơ rất chân thực."

"Ừm, Kiều Kiều mơ thấy cái gì?"

Hàn Kiều Kiều vốn dĩ muốn nói sự việc thiên thạch và dị chủng, nhưng mà, cô lại cảm thấy như vậy không đáng tin lắm, cô cân nhắc một lát, quyết định nói việc của Hàn Dực trước.

"Em mơ thấy rất nhiều việc, cũng mơ thấy rất nhiều người, trong đó có hai người là bạn tốt của anh, một người là Lục Trường Uyên, một người là Ngôn Tiếu."

Quả nhiên, đem hai cái tên nói ra, Hàn Dực biểu tình lập tức thay đổi.

Hai người này đều là người Hàn Kiều Kiều tiếp xúc không quá nhiều. Ngôn Tiếu có khi sẽ đến Hàn gia, nhưng mà Lục Trường Uyên vẫn luôn ở trong bóng tối giúp Hàn Dực xử lý việc tư, cả Hàn gia cũng không biết hắn. Sao có thể mơ thấy người chưa từng gặp qua? Hơn nữa còn nói đúng quan hệ và tên của người đó?

Hàn Kiều Kiều cẩn thận xem nhìn biểu tình của Hàn Dực, thử hỏi: " Anh trai, anh có biết hai người kia không?"

Hàn Dực phục hồi tinh thần, sờ sờ đầu Hàn Kiều Kiều:

"Anh biết bọn họ. Trong mơ mặt bọn họ trông như thế nào?"

Ánh mắt Hàn Kiều Kiều có chút trốn tránh:

"Bọn họ... Ừm, anh cùng bọn họ vẫn ở bên nhau, chỉ là sau này Ngôn Tiếu đã chết."

Thân thể Hàn Dực cứng đờ trong phút chốc, một lát sau mới hỏi cô:

"Hắn ở trong mơ chết như thế nào?"

Hàn Kiều Kiều có chút sốt ruột: "Anh đừng lo lắng, sự việc trong mơ không nhất định là thật, nếu là thật sự, chúng ta đã biết, khẳng định có thể phòng bị, sẽ không có việc gì..."

Cô vừa không muốn cho Hàn Dực nghĩ rằng Ngôn Tiếu thật sự sẽ chết, cũng không hy vọng Hàn Dực cảm thấy cảnh trong mơ không chân thật, bản thân sốt ruột đến nỗi không biết nói gì.

Hàn Dực nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: "Đừng nóng vội."

"Ừm." Hàn Kiều Kiều mím môi:

"Anh trai, anh có tin có tận thế không?"

Cô mặc kệ phản ứng của Hàn Dực, nói tiếp: "Em mơ giấc mơ kia, chính là về tận thế. Thật ra hai ngày sau còn có một lần thiên thạch va chạm, rất nhiều quốc gia thương vong, chúng ta ở nơi này tuy rằng không có việc gì, nhưng cũng đã chịu ảnh hưởng...... Sau đó rất nhiều người sinh bệnh, có một số người đã chết, còn có một ít người...... Biến thành quái vật, những quái vật sẽ ăn người! Toàn bộ thành thị toàn rối loạn! Nơi nơi đều gϊếŧ người! Nơi nơi đều tranh đoạt đồ vật!...

Sau đó quân đội tới, quân đội đến mang người giàu rút lui, chúng ta bị nhốt ở biệt thự, bên ngoài vây quanh rất nhiều quái vật! Hàn gia... Những người họ hàng đều mặc kệ chúng ta! Là Lục Trường Uyên dẫn người tới cứu chúng ta!"

Hàn Kiều Kiều càng nói càng gấp, càng nói càng tức, cô nhớ đến Hàn gia thấy chết không cứu, như là nghiến răng nghiến lợi! Cô gọi bác cả bác hai, gọi nhiều năm như vậy, bọn họ sao lại vô tình đến thế?! Tuy rằng cô không phải con cháu Hàn gia, nhưng anh trai chính là dòng máu nhà họ! Bọn họ sao lại có thể như vậy? Sao lại có thể như vậy?!

Hàn Kiều Kiều hận đến phát run. Hàn Dực vỗ nhẹ lưng cô, lâm vào trầm tư.

Đối với những thông tin Hàn Kiều Kiều nói, hắn đã tin hơn phân nửa. Hắn cùng Hàn gia chu toàn nhiều năm như vậy, những người đó nghĩ gì chính hắn rất rõ ràng.

Nhưng mà một khi xảy ra chuyện, chỉ sợ Hàn gia đem hắn làm đá kê chân, dù sao hắn không cha không mẹ, không giống vài người anh em họ có bố mẹ bảo hộ. Nguyên nhân chính là vì hắn chưa từng quá tin Hàn gia, cho nên hắn mới có thể để Lục Trường Uyên đi phía Nam bồi dưỡng thế lực.

Trong giấc mơ của Hàn Kiều Kiều, Hàn gia bỏ bọn họ không màng, Lục Trường Uyên dẫn người tới nghĩ cách cứu viện.

Chẳng qua... Em gái hắn, vì sao lại có giấc mơ như vậy?

Editor: Lan Anh

Beta: Chang