Mạt Thế Trọng Sinh Chi Độc Sủng

Chương 9: Thu thập vật tư

Tác giả: Hoa Hoa Liễu

Edit: Vương Hỏa, Beta cẩm tú cầu.

Hàn Dực lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Kiều Kiều trợn trắng mắt.

Quả là...... Quá thú vị.

Hàn Kiều Kiều đứng dậy đi đến sát bên hắn, ôm cổ: "Anh hai, em với anh nhanh chóng bắt đầu thu thập vật tư đi, chờ thiên thạch tới, rất nhiều đồ muốn mua đều mua không kịp đâu. Chúng mình giữ bí mật với đám người Hàn gia đó, được không?"

Hơi thở cô nhẹ phả lướt qua hàm dưới hắn, ngọt ngào dễ chịu nội tâm Hàn Dực cảm thấy tâm viên ý mãn.(*)

̃

"Được, anh sẽ tìm người sắp xếp." Hàn Dực vuốt ve lưng cô, cách lớp vải áo vẫn cảm nhận được đường cong quyến rũ.

Hàn Kiều Kiều lại nói: "Anh hai, anh có thể sử dụng vũ khí hay không? Da dị chủng bề ngoài rất cứng, hơn nữa còn dai, đao gươm giáo mác không dễ dàng thương tổn đến được, tốt nhất dùng súng ống, đánh vô điểm yếu của chúng chính là lồng ngực và đầu. A! đúng rồi, còn có nước, dị chủng sau khi xuất hiện, nước sông bị ô nhiễm, nhóm người đầu tiên tử vong tất cả đều chết vì uống nguồn nước bị ô nhiễm."

Dứt lời trên mặt cô lộ ra thần sắc không yên: "...... Muốn sử dụng vũ khí đó, phải cần có biện pháp giấu bọn người Hàn gia kia...làm sao bây giờ, bọn họ nhất định sẽ điều tra anh hai......"

Hàn Kiều Kiều biết Hàn Dực trong tay quản lí một công xưởng, là Hàn lão gia giao cho hắn, nhưng mà công xưởng này cũng có sự ra vào của người Hàn gia, cho nên, nếu Hàn Dực muốn động vào đồ vật nhà xưởng, Hàn gia không có khả năng để yên.

Hàn Dực lười nhác dựa nghiêng trên giường nghịch nghịch lọn tóc cô, tâm tình dường như không tồi:"Kiều Kiều tin tưởng anh sao?"

Hàn Kiều Kiều dùng sức gật đầu: "Vậy không cần lo lắng."

hắn ra sức cọ cọ sợi tóc màu nâu, ngón tay cảm nhận độ mềm mượt tóc cô: "Nhưng mà có một việc, anh cần em giúp đỡ."

Khuôn mặt nhỏ của Hàn Kiều Kiều lập tức nghiêm túc lên, đặc biệt nghiêm túc nhìn về phía Hàn Dực.

"Anh cần em đánh dấu ra phạm vi bản đồ thế giới mà thiên thạch rơi, Kiều Kiều có thể làm không?"

Hàn Kiều Kiều gật đầu: "Có thể."

Phạm vi cụ thể làm không được, nhưng mà đại khái thì không khó, bởi vì sau khi phát sinh tai nạn, internet lập tức khởi xướng hoạt động SOS hoạt động trên phạm vi toàn cầu official website là một bản đồ thế giới lớn, một khi có người được cứu viện sẽ xuất hiện thông báo vị trí, di di con chuột, nhấn vô sẽ hiện lên dòng chữ thông báo "Estonia, 11 người được cứu vớt." hoặc là "Litva, 6 người được cứu vớt." Liếc mắt nhìn lại một cái, căn cứ diện tích che phủ, xác thực rõ ràng nhìn thấy vị trí trung tâm ở cực bắc còn bốn phía giảm dần về mật độ,mật độ kia được biểu thị bằng vòng tròn màu đỏ, khoảng cách càng gần trung tâm màu đỏ càng ít, đại bộ phận biểu thị màu đen chết chóc.

Thời gian kế tiếp,Hàn Kiều Kiều và Hàn Dực cùng nhau định ra danh sách vật tư, Hàn Dực gõ phím, Hàn Kiều Kiều bổ sung vài câu, hai người thân mật, ở trên giường mãi tới giờ ăn cơm trưa, sau khi cùng nhau dùng bữa, Hàn Kiều Kiều mới vui vẻ ra khỏi phòng bệnh của Hàn Dực.

Hàn Dực chờ em gái đi ra ngoài liền khôi phục bộ dáng lạnh lùng thường ngày, cầm lấy di động gọi điện thoại.

"Yêu cầu rất nhiều đồ.... Đối với việc này tôi không tiện ra mặt. Việc sử dụng vũ khí không có quan hệ.... Ngôn Tiêu bên kia tôi sẽ nói chuyện. Trừ bỏ người của chúng ta, không được lộ ra bên ngoài..."

............

Thời gian trôi qua thật nhanh, Hàn Kiều Kiều nằm trên giường cảm thấy trong lòng thực kiên định, thực yên ổn. Bất luận là quan hệ của cô với anh trai hay chuyện chuẩn bị mạt thế, mọi việc đều tiến triển mười phần thuận lợi, cô bắt đầu càng ngày càng có lòng tin vào tương lai. Đời này, cô cùng anh trai mình nhất định hạnh phúc bên nhau, một đời một kiếp, bình an hỉ nhạc(*).

Hàn Kiều Kiều nhìn mặt Hàn Dực,chớp chớp mắt.

"Anh hai, ngủ ngon."

Hàn Dực nhắm mắt, một bàn tay chui vào chăn của Hàn Kiều Kiều, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.Hai giường bệnh dựa nhau rất gần tựa như ngủ chung giường, Hàn Kiều Kiều cũng nắm tay Hàn Dực, cảm thấy mình cực kỳ hạnh phúc. Anh trai bên người, thật tốt.

Một đêm không mộng mị, Hàn Kiều Kiều ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, Hàn Dực đã không còn trên giường bệnh, Hàn Kiều Kiều mở to đôi mắt mê mang đến phát ngốc nhìn, Ngô tỷ bưng chậu rửa mặt tiến vào.

"Tiểu thư, cô đã tỉnh."

Hàn Kiều Kiều xoa xoa mắt:"Tôi như thế nào ngủ lâu như vậy......"

Lúc trước cô ngủ rất cảnh giác, hơi gió thổi cỏ lay là có thể tỉnh lại, cô có khả năng dù ở thời điểm nào, chỉ cần phát giác nguy hiểm, sẽ ngay lập tức tỉnh táo.Không ngờ rằng cô lại trở về trước khi xảy ra mạt thế, chẳng những thân thể ngày càng khó khăn, mà tính cảnh giác cũng suy giảm nhiều. Hazz.

Ngô tỷ đưa kem đánh răng cho cô còn nói thêm:"Tiểu thư đừng suy nghĩ nhiều, ngày hôm qua cô tỉnh lúc 3 rưỡi sáng, sau đó lại hôn mê, nhưng chỉ ngủ được ba, bốn tiếng, thân thể cô vốn không tốt, ngủ nhiều mới mau khỏe, về nhà cũng nên nghỉ ngơi nhiều, đi ngủ sớm một chút, ngủ trễ không có lợi cho sức khỏe"

Hàn Kiều Kiều mơ mơ màng màng đi vào buồng vệ sinh, một bên đánh răng một bên mồm miệng không rõ hỏi: "Anh hai tôi đâu?"

"Thiếu gia đi làm kiểm tra tổng quát, nếu không có trở ngại, hôm nay chúng ta có thể xuất viện thưa tiểu thư." Ngô Tuyết Lan mặt tươi cười: "Đáng lẽ bác sĩ muốn tới phòng làm kiểm tra cho thiếu gia, nhưng mà thiếu gia không chịu, thiếu gia không muốn người khác quấy rầy giấc ngủ của tiểu thư."

Hàn Kiều Kiều trong miệng phun ra bọt kem đánh răng, kêu lên kinh ngạc: "Hôm nay xuất viện? anh trai còn chưa có nói qua với tôi."

Ngô Tuyết Lan đã bắt đầu thu thập đồ đạc: "Bệnh viện đâu có tốt như nhà mình, chỗ nào cũng đều là mùi thuốc khử trùng, ngửi lâu rồi, không bệnh cũng thành bệnh."

Hàn Kiều Kiều nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng, vết thương của Hàn Dực, hiện giờ nghỉ ngơi tốt là được, thay băng, uống thuốc chính cô sẽ tự chăm sóc cho anh, không cần mời hộ lý. Chủ yếu chính là, lập tức tiến tới vô thời mạt thế, ở bệnh viện rất nhiều chuyện đều không tiện xoay xở.

Cô rửa mặt xong, trực tiếp khoác áo choàng áo lớn đi ra ngoài. Ngô tỷ thấy Hàn Kiều Kiều muốn ra cửa vội vội vàng vàng hướng bên ngoài kêu lớn: "Tiểu Trình, Tiểu Hà, hai người đi theo tiểu thư. Đừng cách quá xa tiểu thư nhé". Câu cuối cùng hướng về phía Hàn Kiều Kiều kêu.

Ngoài cửa không thấy A Hành, lại thấy bốn tên mặt bảo tiêu(*) quen thuộc, Hàn Kiều Kiều hai bên nhìn nhìn, hỏi: Anh hai tôi làm kiểm tra ở phòng nào?"

Trong nhóm có một người biết chỗ cụ thể hiện tại của Hàn Dực, Hàn Kiều Kiều sai hắn dẫn đường, theo sau là một bảo tiêu khác. Kiếp trước rõ ràng cảm thấy những người này rất phiền hà, kiếp này lại bởi vì tâm thái không giống nhau, ngược lại cô có chút đắc ý, bởi vì những người đi theo, chứng minh anh trai rất quan tâm cô.

Trong lòng cao hứng, lại không nghĩ rằng,lúc xuống cầu thang gặp được người mà bản thân cô không nghĩ tới -Tô Tuyết.

Tô Tuyết nhìn thấy Hàn Kiều Kiều, hơi sửng sốt, lộ ra biểu tình vui sướng.

"Kiều Kiều, cậu không có việc gì thật tốt quá, tớ hôm trước đi thăm cậu, nhưng là Ngô tỷ nói thân thể cậu không thoải mái tạm thời không thể gặp, tớ lo lắng cả đêm đó nha."

Cô ta tự nhiên đi tới, kéo tay Hàn Kiều Kiều, quan tâm hỏi cô: "Hiện tại nhìn đến cậu không có việc gì, tớ liền an tâm rồi, gọi điên thoại cho cậu không ai trả lời, nhắn tin cũng không thấy hồi âm thật là hù chết tớ mất..."

Hàn Kiều Kiều động tác có chút cứng đờ, lập tức rút tay về, trả lời: "Nga...... Tôi quăng di động rồi."

Tô Tuyết cảm thấy thái độ Hàn Kiều Kiều lãnh đạm với mình, thấy quái lạ, cô ta nghi hoặc đánh giá Hàn Kiều Kiều, sắc mặt lộ vẻ tái nhợt, "Cậu hiện tại như thế nào?... Thân thể còn khó chịu sao?"

Hàn Kiều Kiều thật sự một chút cũng không muốn cãi lý với cô ta, giơ tay lên chỉ đầu quần đầy băng gạc:"Vẫn đau, cho nên hiện tại tôi đi tìm bác sĩ, hẹn gặp cậu lần sau."

Tô Tuyết sửng sốt.

Bởi vì Hàn Kiều Kiều nói hẹn gặp lại,ngay trước mặt cô, trực tiếp rời khỏi!

Tô Tuyết đứng chết trân tại chỗ, vừa thấy khó hiểu, lại thấy xấu hổ, cũng có tức giận, không rõ Hàn Kiều Kiều tại sao lại đối xử với cô ta như vậy.

Chú thích:

(1) Tâm viên ý mã: nghĩa đơn giản là lòng cảm thấy tĩnh tại, yên an

(2) Bình an hỉ nhạc: ý chỉ cuộc đời vui vẻ, bình yên và nhẹ nhàng

(3) Bảo tiêu: chỉ người bảo hộ. Theo văn phong của truyện ý chỉ đây là vệ sĩ.

P/s: Truyện được đăng tại Nhungbongtuyet.wordpress.com