"Muah."
Trương Khâu: !! Ly Thù làm sao vậy!
Trương Khâu nghi ngờ nhìn Ly Thù: "Anh bị đánh tráo rồi phải không?"
"Có phải em ngứa mông rồi không?" Ly Thù nhận lấy bát, thản nhiên hỏi, Trương Khâu bị ánh mắt của Ly Thù làm cho nhụt chí, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại cảnh tượng hôm ấy, bèn nói: "Anh là tốt nhất, quên ai cũng được nhưng không thể quên anh, rõ ràng là Ly Thù oai phong lẫm liệt của em."
Quỷ nịnh hót nhỏ xíu thực sự rất đáng yêu.
Ánh mắt Ly Thù rất nóng bỏng, chỉ nhìn Trương Khâu một lúc. Nhìn đến mức khiến Trương Khâu nuốt nước bọt, ánh mắt của người này tựa như muốn lột sạch quần áo của y vậy, trí tưởng tượng lập tức bay xa, một triệu câu chuyện nhỏ hiện ra, a xấu hổ quá đi!
"Chờ đó —tôi sẽ dạy dỗ em."
Giọng của Ly Thù rất thấp, Trương Khâu không nghe rõ, nhưng nghĩ lại cũng đúng, ngoài kia có lẽ chính là một ngôi mộ cổ, không thể nào làm chuyện ấy được.
Y hư hỏng rồi, tất cả đều lây của Ly Thù.
Ngáp một cái, no bụng, máu chảy đều lên não, căng da bụng thì trùng da mắt, Trương Khâu mệt mỏi, ngồi trên ghế mơ màng nói: "Anh cũng lên đây ngủ một lát đi, có lẽ một lúc nữa—"
Chưa nói xong, từ xa chợt vang lên một tiếng "bùm—", dù là tiếng động nhỏ nhưng sức mạnh lại rất lớn, Trương Khâu giật mình tỉnh táo, cơn buồn ngủ biến mất, tinh thần phấn chấn, y nhìn về phía xa, không nhìn thấy gì cả, bụi cây quá cao, nhưng tiếng động này y sẽ không quên.
Nhóm người đó sử dụng thuốc nổ để phá hang.
"Tìm được vị trí thật sao?"
Trương Khâu nói xong, nhìn thấy Ly Thù và Hạ Bi Huệ Vương xuống xe, y cũng theo sau, nói: "Phải mất một lúc nữa, ít nhất vài tiếng?"
"Đi qua đó canh chừng." Hạ Bi Huệ Vương dán chặt mắt vào phía trước, không muốn bỏ lỡ một giây nào.
Nghe Trương Khâu nói cũng đúng, bọn họ muốn ngăn chặn thì không thể chậm trễ, lập tức nói: "Mang hành lý lên."
Ba người đeo ba lô, Ly Thù định cầm giúp Trương Khâu, nhưng Trương Khâu lắc đầu: "Em tự mang được, kỹ năng của anh tốt, nếu mang nhiều đồ sẽ khó phát huy." Y đã xuống mộ vài lần, biết dưới đó rất nguy hiểm, tốt nhất là nên đề phòng.
Ly Thù nghe vậy thì cũng không nói gì thêm.
Trương Khâu đi sau lưng Ly Thù, họ cách bốn người kia chỉ khoảng một kilômét, nhưng đường núi không dễ đi, lại không dám bật đèn, tối om, mò mẫm lối đi, đường đi lồi lõm không bằng, y không cẩn thận một bước, trượt chân, Ly Thù đi phía trước tựa như có mắt ở sau đầu, giữ y lại.
"Không sao."
Ly Thù nắm chặt tay Trương Khâu không buông, ừm một tiếng rồi tiếp tục bước đi.
Tiếng ầm ầm của súng càng lúc càng nặng, Trương Khâu biết bọn họ đã đi vào sâu hơn, không ngờ nhóm người kia di chuyển nhanh như vậy. Trước mặt khoảng một trăm mét là chỗ nghỉ của bốn người kia, ba đèn trại sáng chói, chiếu sáng trung tâm như ban ngày, từ xa chỉ thấy hai bóng người đứng ở trung tâm, y định nhìn kỹ, thì bất ngờ bị Ly Thù kéo vào bụi cỏ.
"Shh."
Môi Ly Thù sát vào tai y, hơi thở lạnh lẽo như muốn xâm nhập vào trong, Trương Khâu gật đầu, cả người căng thẳng, cảnh giác dõi theo phía trước.
Tai cậu bị cái gì đó lạnh lẽo nhẹ nhàng liếʍ qua, Trương Khâu run lên, điểm nhạy cảm bị chạm vào, chân mềm nhũn, được Ly Thù ôm vào lòng, hắn lại hôn nhẹ lêи đỉиɦ tai y, cắn một cái, Trương Khâu khẽ run lên, như có dòng điện lướt qua da đầu, cả người không thoải mái.
Ly Thù mỉm cười hài lòng: "Hóa ra là chỗ này à!"
"Đừng có quậy nữa, cẩn thận bị phát hiện." Trương Khâu tức giận nhưng giọng nói yếu ớt như đang làm nũng, không hề có sức răn đe.
Ly Thù chỉ về phía trước: "Khoảng cách này được rồi, Kim lão đại không phải người, gần hơn sẽ bị phát hiện."