Kim lão đại không phải người là nghĩa đen, nhưng khi Ly Thù nói ra lại giống như đang chửi người ta. Trương Khâu lướt qua bụi cỏ, nhìn thử, sau khi nghe Ly Thù nói vậy, bây giờ nhìn từ xa bóng dáng của đối phương thực sự rất giống với Kim lão đại.
"Bên cạnh là chị Hồng?"
"Chị Hồng?" Ly Thù lạnh lùng hỏi lại, vô tình cắn vào tai Trương Khâu, ma sát một chút, cảm nhận được người kia run rẩy thì nở nụ cười hài lòng.
Trương Khâu cảm thấy toàn thân mềm nhũn, Ly Thù đúng là không bao giờ biết nói chuyện đàng hoàng, luôn cắn tai y. Chờ đó, nếu phát hiện được điểm nhạy cảm của Ly Thù, nhất định y sẽ khiến Ly Thù phải trả giá!
Dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng miệng lại nịnh nọt nói: "Em sai rồi, không ai đẹp bằng anh hết, chị Hồng cũng vậy luôn."
Trước kia, Ly Thù không thích nghe người khác khen hắn đẹp, nhưng bây giờ nghe Trương Khâu nói vậy, tâm trạng hắn lại vui vẻ, nhả cái tai trong miệng ra. Trương Khâu chưa kịp thở phào, tai lại đau nhói.
"Lần sau nếu dám nhắc đến người phụ nữ khác—"
"Em không dám nữa, em không dám nữa, trái tim em chỉ hướng về anh, không dám hướng về người khác." Trương Khâu suýt chút nữa quỳ xuống gọi Ly Thù là ba, quả nhiên là quỷ hẹp hòi, sao lại khó ưa thế chứ!
"Khụ."
Tiếng ho khan truyền đến ở phía sau bụi cỏ, Trương Khâu nhận ra đó là Hạ Bi Huệ Vương, chỉ nghĩ đến cảnh mình và Ly Thù vừa mới không biết xấu hổ mà cắn tai nhau, cảm thấy vô cùng ngại ngùng, hung dữ liếc nhìn Ly Thù một cái. Nhưng trong mắt Ly Thù, hoàn toàn là Trương Khâu đang làm nũng, gửi ánh mắt yêu thương về phía y.
Không còn nghe thấy tiếng súng lục nữa, Trương Khâu bò qua bụi cỏ nhìn ra xa, chỉ mờ mờ nhìn thấy Lão Kim và chị Hồng đang nói chuyện gì đó, không bao lâu sau, người đứng canh cửa hầm hô lên: "Xong rồi! Tiểu Cao, cậu lên trước—"
"Áááááá!!!!"
Tiếng kêu thảm thiết từ miệng hẹp của hang truyền ra, vang vọng ra ngoài, chồng chất như tiếng vang, rơi vào tai ba người trên mặt đất, khiến sắc mặt họ biến đổi, nhất là người đứng đầu lập tức rời xa miệng hầm.
Ở xa, Trương Khâu đã cảm nhận được điều bất thường, động tai một chút: "Trong hầm có tiếng người la rất thảm."
Ly Thù và Hạ Bi Huệ Vương cũng nghe thấy, cả hai không nói không rằng, Trương Khâu biết bọn họ đang đợi lát nữa sẽ thu lưới, chỉ là tiếng la thảm thiết đó quá ám ảnh, một khắc sau đã biến mất, xung quanh chỉ nghe thấy tiếng gió thổi cỏ lay, yên lặng đến mức đáng sợ.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có thể vài phút hoặc vài chục giây, cửa hang yên tĩnh, không một tiếng động nào.
Ông chủ to gan hét vào cửa hang: "Tiểu Cao, Tiểu Cao, nếu nghe thấy thì trả lời đi, đừng làm người ta sợ." Dù miệng nói nhẹ nhàng, thực tế trên trán đã đổ mồ hôi hột, tim đập thình thịch, vô cùng nhanh.
Cửa hang vẫn im lặng, như thể Tiểu Cao chưa từng xuất hiện.
Ông chủ nhìn về phía chị Hồng, sau đó nhìn lão Kim, nuốt nước bọt nói: "Ban đầu chỉ nói là đi lấy viên ngọc, nếu biết món đồ này nguy hiểm như vậy, tôi đã không đến." Ông ta đưa một ánh mắt cho chị Hồng, ý bảo hai người hợp thành một nhóm, mau rời đi sớm nhất có thể.
Sắc mặt chị Hồng trắng bệch, đã nhiều năm rồi cô không xuống cổ mộ, mấy năm gần đây đều sống nhờ vào những món đồ giá trị đã bán được trước đây, bây giờ gần như không còn gì, nhưng cô cũng rất yêu mạng sống của mình, cái gọi là "thịt chắn đạn" bây giờ đã biến mất, cô không muốn mạo hiểm tính mạng nữa, có tiền mà không có mạng tiêu cũng như không.
Nhìn ông chủ, hai người đã hiểu ngầm ý nhau, bèn đồng tình với lời ông chủ: "Đúng vậy, đúng vậy! Món đồ này quá nguy hiểm, nếu không được thì ban ngày chúng ta lại tới, dù sao cũng đã mở hang rồi, chúng ta tìm thêm người giúp đỡ, ông chủ đằng sau có tiền có quyền, không quan tâm đến chút tiền công này đâu."