Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi
Chương 38
"... Ngọc châu thì không vội, không tập hợp được những thứ khác, có ngọc châu cũng vô ích."
"Ban đầu nói là gấp, sao bỗng nhiên lại không gấp được nữa, đã mấy năm tôi không xuống dưới đó rồi, ban đầu đã nói là chỉ đến để cướp ngọc châu......."
"Ông chủ vừa mới biết không có mạch thần, ngọc châu sẽ không được luyện hóa thành người, nhưng cả đời này bọn họ cũng không lấy lại được mạch thần, dù tìm được cũng không thể sống sót, đúng lúc…”
Mạch thần?
Trên mặt Hạ Bi Huệ Vương lộ ra vẻ kinh ngạc, tìm được mạch thần Đát Nhi sẽ được hồi sinh, ngọc châu trong tay anh ta dường như có phản ứng, nhiệt độ nóng rực, Hạ Bi Huệ Vương mở miệng, thấp giọng nói: "Đợi tôi."
Trương Khâu không nghe thấy gì, nhìn thời gian đã là 11 giờ tối, bụng đói kêu ục ục, sờ sờ, cả người cứng đờ.
Trong bụng y có thứ gì đó đang di chuyển.
"Có chuyện gì vậy?"
Trương Khâu nuốt nước bọt, mặt trắng bệch: "Không có gì, đói thôi."
Kể từ sau chuyện ở núi Tần Lĩnh ngoài việc thích ngủ và buồn nôn ra thì không có phản ứng gì khác, bụng cũng bình thường, không to lên, nhưng chỉ trong giây lát, trong bụng y có thứ gì đó di chuyển, giống như là bàn tay của một đứa bé...
Vào khoảnh khắc này, Trương Khâu thực sự cảm nhận được có một tiểu cương thi đang từ từ lớn lên trong bụng mình, nói một cách rõ ràng với y là y không thể trốn tránh nữa, đến lúc đó tiểu cương thi này phải chui ra thế nào? Chẳng lẽ sau khi hút hết dưỡng chất từ bản thân y, nó sẽ xẻo bụng phá ruột y mà chui ra?
Trương Khâu bị suy nghĩ này làm cho sợ hãi không thôi, Ly Thù đưa tay ôm lấy người vào lòng: "Đừng nghĩ linh tinh nữa, có tôi ở đây." Nói xong thấy dáng vẻ Trương Khâu vẫn mơ mơ màng màng, nhẹ nhàng vỗ lưng người thương, Trương Khâu dần dần cảm thấy mí mắt nặng trĩu, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi.
“Nếu cậu ấy biết sự thật, cậu ấy còn có thể ngủ yên trong vòng tay anh như vậy không?"
Ly Thù nhìn về phía sau, đôi mắt không giấu giếm mà đỏ lên, lạnh lùng nói: "Anh nói nhiều quá."
Hạ Bi Huệ Vương bị đối phương nhìn chằm chằm, thế nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, nuốt lời muốn nói vào, thôi vậy, trên đời này anh ta chỉ quan tâm Đát Nhi, chỉ cần tìm được mạch thần, Đát Nhi sẽ sống lại...
Ly Thù nhẹ nhàng điều chỉnh ghế cho thoải mái, lấy chăn đắp lên người Trương Khâu, hắn xuống xe, đi tới chỗ gần đó dựng một cái bếp đơn giản, đun một nồi thịt bò hộp với mì gói.
Mũi Trương Khâu nhúc nhích một chút, từ từ tỉnh dậy, mơ màng mở mắt: "Sao em lại ngủ mất thế này?" Trước đó hình như y đang nghĩ về chuyện gì đó, nhưng bây giờ không nhớ nổi mình đã nghĩ cái gì, ngửi thấy mùi thơm phảng phất trong không khí: "Ly Thù, anh đang làm gì thế? Thơm quá!"
Ly Thù dùng bát dùng một lần múc cho Trương Khâu một bát trước: "Coi chừng nóng."
Mặc dù là mùa hè, nhưng buổi tối ở trên núi vẫn rất lạnh, có thể ăn một bát đồ ăn nóng hổi, cả dạ dày đều ấm áp thì đúng là vô cùng dễ chịu. Trương Khâu thổi từ từ, ăn một ngụm súp, cười tươi nói: "Ly Thù, anh đúng là tâm lý!"
Ly Thù chỉ liếc nhìn Trương Khâu, thậm chí không phản bác: "Nếu không đủ thì còn nữa."
"Đủ rồi, đủ rồi, anh và Hạ Bi Huệ Vương cũng ăn nhanh đi, không thì mì sẽ bị cháy đấy." Trương Khâu nhấm nháp từng miếng mì nhỏ, càng ăn càng cảm thấy mình hạnh phúc, lại không kiêng dè gì mà khen ngợi: "Mắt nhìn người của em thật tốt, Ly Thù, muah muah!"