Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Chương 37


Trương Khâu đột nhiên nhớ ra phía sau còn có Hạ Bi Huệ Vương, y vẫn chưa quên Hạ Bi Huệ Vương và Ly Thù giống nhau, đều có thể nhìn thấy mọi vật trong bóng đêm, lập tức hoảng sợ.

Bóng đen từ từ rút lui, lại chụt nhẹ lên môi Trương Khâu một cái nữa.

"Tôi hôn em cũng như nhau." Bóng đen đắc ý tựa vào ghế.

Trương Khâu thẹn quá hoá giận: "Ly Thù!!!"

"Hửm?"

Lại là tiếng thở dài sâu xa quyến rũ đặc biệt kia, chỉ một từ thôi đã khiến y hoàn toàn không thể mở miệng mắng Ly Thù nữa, đúng là quyến rũ chết người mà!

"Tôi tắt đèn rồi." Giọng nói của Ly Thù nghe rất vô tội: "Biết là em ngại mà."

Đáng ghét, biết em ngại mà vẫn ôm hôn không đúng lúc như vậy! Trương Khâu nghiến răng: "Anh đừng quên Hạ Bi Huệ Vương cũng giống như anh, có thể nhìn thấy vào ban đêm."

"Tôi có thể giả vờ như không thấy." Hạ Bi Huệ Vương ở ghế sau phát biểu.

"Tôi, tôi, tôi sẽ đánh chết anh, Ly Thù!!!"

Thấy Trương Khâu thực sự tức giận, Ly Thù cười nhẹ, vươn tay vuốt nhẹ đỉnh đầu mềm mại của đồ nhát gan, nói: "Không phải em muốn biết làm sao tôi biết được lộ trình sao."

"Ai muốn biết chứ—"

"Người lùn đeo mặt nạ kia là lão Kim." Ly Thù nhanh chóng cắt ngang lời của Trương Khâu.

"?" Trương Khâu nhất thời ngẩn ra, suy nghĩ lại lời nói của Ly Thù, lập tức kinh ngạc, đầu óc quăng chuyện Ly Thù hôn mình sang một bên, hỏi lại: "Lão Kim? Lão Kim đã chết đó à?"

Ly Thù cong môi, dễ dụ quá!

"Không thì em nghĩ tại sao bọn họ lại biết địa chỉ mộ."

Được Ly Thù nhắc nhở, Trương Khâu đột nhiên nhớ lại, bản đồ ở trong tay bọn họ, đối phương chưa hề cướp được bản đồ, bây giờ đối phương lại biết được địa điểm, trong khi họ chỉ biết được thành phố chung chung.

"Lúc ở Tương Tây, tôi đã lấy được linh hồn đầu tiên, lúc đang xem, lão Kim đã mở hộp, rất có thể lúc đó ông ta đã nhớ ra." Hạ Bi Huệ Vương bổ sung.

Trương Khâu nghĩ đến hình ảnh lão Kim gặm nhấm cái bánh chưng khô cứng, lập tức xua tay: "Đừng nói nữa, đổi chủ đề đi, tôi cảm thấy khó chịu quá."

Ly Thù khởi động lại xe, chậm rãi theo sau, nói: "Ở hố nước Tương Tây có con sâu màu xanh nhớ không?"

Y làm sao có thể quên được?!

Loại sâu này có thể gϊếŧ chết hai mạng người, chỉ vài phút con người đã bị hút khô thành xác ướp.

"Loại sâu này, một con nằm trong người lão Kim, và một con khác trên tay tôi." Ly Thù cầm vô-lăng bằng một tay, tay kia mở ra, một con sâu màu xanh biếc đang bò trên đầu ngón tay của Ly Thù.

Trương Khâu thấy vậy mà rùng mình, không nghĩ ngợi nói: "Anh đừng dùng cái tay này chạm vào em—" y đột nhiên nhớ ra Ly Thù vừa xoa đầu mình, da đầu lập tức tê rần, Ly Thù thấy vậy biết ngay Trương Khâu đang nghĩ gì, đánh một cái, con sâu xanh bò lên phía trước của xe, chạy thẳng, một lúc sau lại quẹo một cái.

"Anh đem con sâu này ra không phải sẽ sinh sôi nảy nở gây hại cho người ta sao?"

"Không, nó cần điều kiện sống cụ thể, một khi rời đi—" Ly Thù dừng lại, không nói tiếp: "Đến nơi rồi."

Con sâu như bị đóng băng, đứng yên tại chỗ không di chuyển nữa.

Chiếc xe theo đúng lộ trình mà con sâu đã bò qua, dừng lại cách một gốc cây khá xa, Ly Thù tắt máy, Trương Khâu chỉ nghe thấy giọng nói mơ hồ và tiếng dựng lều ở phía xa, là tiếng của bốn người kia, y không nghe rõ nhưng Ly Thù và Hạ Bi Huệ Vương thì nghe thấy.