Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi
Chương 36
"Không vội." Ly Thù mở nắp chai nước đưa cho Trương Khâu: "Tôi có cách."
Trương Khâu tò mò: "Cách gì?"
"Hôn tôi một cái tôi nói cho em biết." Ly Thù nhếch môi cười.
Trương Khâu không còn cảm thấy buồn nôn nữa, hai tai dần dần đỏ ửng, Ly Thù càng ngày càng tinh ranh, y hừ một tiếng: "Muốn nói thì nói, không nói thì thôi." Để hắn nghẹn chết.
Kết quả là Ly Thù thực sự không định nói. Ba người lên xe, Ly Thù vẫn thong thả lái xe, không hề vội vã, làm Trương Khâu càng thêm sốt ruột tò mò.
Phía trước tối đen như mực, xe off-road của bốn người kia đã biến mất không thấy đâu, bọn họ khởi động xe, Ly Thù tựa như biết rõ phương hướng, không phải lái bậy lái bạ.
"Em tò mò không?" Ly Thù nhẹ giọng nói.
"Sao anh biết được?" Trương Khâu tiến lại gần hỏi.
Ly Thù cười nhẹ: "Bây giờ hôn tôi hai cái, mới nói cho em."
Tức giận quá mà!
Trương Khâu tức giận ngồi trở lại ghế của mình, y chưa từng phát hiện Ly Thù lại có một mặt như vậy, luôn thích trêu chọc mình, còn cực kỳ táo bạo, hình ảnh lạnh lùng cao ngạo lúc đầu đã hoàn toàn tiêu tan. Nhưng trong lòng vẫn rất nôn nóng, càng không biết càng muốn biết, y quyết định nghĩ về chuyện gì khác để phân tán sự chú ý khỏi việc "Làm sao Ly Thù lại biết được phương hướng."
"Bên kia có bốn người, vệ sĩ tên là Tiểu Cao, còn trẻ, người phụ nữ gọi là chị Hồng, ông chủ là Trư Đại Tràng, bây giờ chỉ còn người đàn ông thấp bé là không biết tên, hơn nữa họ rất cảnh giác, vừa rồi suýt nữa em tưởng mình bị phát hiện rồi..." Trương Khâu từ từ làm rõ từng nhân vật, dựa vào cuộc đối thoại vừa rồi của đối phương để suy đoán ý định đằng sau: "Anh ta nói ban đầu là để trộm ngọc, sao bây giờ lại rơi vào cái bẫy này?"
Y suy nghĩ một hồi mà vẫn không thể tìm ra manh mối, Ly Thù đang lái xe, Hạ Bi Huệ Vương ngồi phía sau không biết đang nghĩ gì, không ai tương tác làm một mình y cảm thấy có chút buồn chán, lại nghĩ đến vấn đề Ly Thù làm sao biết được lộ trình.
Phiền quá mà.
"Người ôm ngọc chạy trốn ở khách sạn hôm đó là tên lùn đó."
Hạ Bi Huệ Vương ngồi phía sau đột nhiên lên tiếng, Trương Khâu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Anh nói là lần đó với Tiểu Lưu à?" Thấy đối phương gật đầu, không nhịn được nói: "Nhưng anh đã gặp bốn người đó trước đây mà—"
"Cái mặt nạ mà đối phương đeo."
Trương Khâu cố gắng nhớ lại diện mạo của người lùn nhất kia, y gặp đối phương tổng cộng hai lần, một lần trong thang máy, một lần trong nhà hàng, kết quả bây giờ nghĩ mãi vẫn không thể nhớ ra đối phương trông như thế nào, chỉ nhớ là vóc dáng thấp gầy, không có gì nổi bật, khuôn mặt rất bình thường, không thể nói là xấu hay đẹp, nhìn qua là quên, kiểu đó.
Nhưng tại sao người này lại đeo mặt nạ?
Ánh sáng đỏ lóe lên ở phía xa, Trương Khâu ngẩng đầu lên, là xe của bốn người kia, bọn họ thật sự đã theo kịp.
Ly Thù dừng xe trong bụi cỏ, tắt đèn, bên trong xe tối om, Trương Khâu thấy một bóng đen từ từ di chuyển lại gần, đột nhiên cảm thấy môi lành lạnh, nhiệt độ quen thuộc làm y nhất thời mất tập trung, đối phương đã vươn lưỡi ra liếʍ lên môi y một cái, mát lạnh như ăn thạch, y không tự chủ được mà mở miệng, sau đó bị đối phương hôn một cách mãnh liệt.
Hơi thở gấp gáp, y bị hôn đến mềm nhũn, may mà đang ngồi trên xe—