Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Chương 35


"Có khi nào bọn họ phát hiện chúng ta rồi không?" Người giống như ông chủ nói.

Người đàn ông thấp bé cầm đèn pin quét qua cái cây ba người đang ẩn nấp, Trương Khâu sợ muốn chết, siết chặt góc áo của Ly Thù, ánh sáng quét qua, cũng không phát hiện có người, đối phương tiếp tục nói: "Dù sao, chúng ta chỉ cần làm nhiệm vụ mà ông chủ giao, các người cũng biết nếu hoàn thành thuận lợi, chúng ta không chỉ có tiền mà còn có...." Đối phương giảm âm lượng.

"Tôi không tin chuyện trường sinh bất lão, tôi chỉ muốn tiền." Vệ sĩ nói.

Người đàn ông thấp bé ra dấu im lặng, vệ sĩ chưa kịp phản bác, người phụ nữ bên cạnh đã cười nói: "Ở đây không có một bóng ma nào cả, im cái gì! Nhưng Tiểu Cao nói đúng, tôi cũng không tin vào chuyện trường sinh bất lão, trên thế giới này, tiền vẫn là thứ đáng tin cậy nhất. Anh nói xem, Lão Kim trên đường phố, lần trước từ Tương Tây trở về trở thành cái dạng gì rồi, nếu tôi trở thành như vậy, tôi thà chết còn hơn."

"Cô nói nhiều quá!" Ông chủ lên tiếng, không kiên nhẫn xua tay: "Lên xe trước đi, đúng là phiền phức, ban đầu chỉ cần cướp được châu báu là xong rồi, bây giờ lại phải đổi hướng, không biết ông chủ đang nghĩ gì nữa."

"Anh muốn cướp cũng phải cướp được mới được chứ." Người phụ nữ cười tươi, dáng vẻ hoàn toàn không sợ ông chủ, khoác tay vệ sĩ là Tiểu Cao, giọng nói quyến rũ: "Em trai à, lát nữa xuống mộ, em phải bảo vệ chị một chút, đã mấy năm không xuống đó rồi, chị thực sự cảm thấy hơi sợ."

Tiểu Cao rõ ràng rất vui mừng, liên tục gật đầu.

"Thúy Hồng, cô làm cái gì vậy, chẳng lẽ trong mộ của Tiểu Tống Tử mà cô cũng có thể làm hả, haha." Ông chủ cảm thấy trò đùa này của mình rất vui, cười không thôi.

Người phụ nữ tức giận: "Trư Đại Tràng anh gọi tôi là Thúy Hồng nữa thử xem!"

"Được rồi, chị Hồng của tôi, chúng ta đi thôi!"

Bốn người lần lượt lên xe, người đàn ông thấp bé lên xe cuối cùng, trước khi đi còn dùng đèn pin quét một vòng xung quanh, ông chủ bên cạnh nói: "Này, mau lên xe đi, không thấy gì hết."

Xe khởi động, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.

Ly Thù ôm eo Trương Khâu bay xuống, Hạ Bi Huệ Vương cũng từ cây khác bay xuống, nhìn Ly Thù, Trương Khâu không biết hai người đang lén lút nói cái gì, vội vàng nói: "Các anh có nghe bọn họ nhắc đến Lão Kim không, chẳng lẽ là Lão Kim mà chúng ta biết?"

"Mộ Tương Tây, trên đường, có ma quỷ, chắc chắn là Lão Kim đã gϊếŧ." Hạ Bi Huệ Vương nói, nghĩ đến điều gì đó mỉm cười: "Gϊếŧ hai lần vẫn có thể sống lại, lần sau gặp mặt có lẽ tôi phải làm cho hắn tan xương nát thịt mới được rồi."

Thực tế, người gọi là chị Hồng đã nói rất rõ rồi, Trương Khâu cũng nghĩ như vậy, nhưng chuyện này quá phá hủy tam quan, y đã chứng kiến đầu Lão Kim bị vỡ nát, máu đỏ dịch trắng chảy đầy mặt đất, trong lòng thực sự không muốn tin người này có thể sống.

Không hiểu tại sao, đột nhiên trong đầu y lại nghĩ đến cảnh Lão Kim ôm một cái bánh chưng khô cứng ăn trong hành lang cổ mộ, bộ dạng gớm ghiếc.

Liên tưởng đến việc Lão Kim hồi sinh sống lại, Trương Khâu bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, buồn nôn.

Ly Thù nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trương Khâu: "Sao đột nhiên lại buồn nôn vậy?"

"Mỗi lần nghĩ đến Lão Kim, em lại cảm thấy buồn nôn không chịu nổi." Trương Khâu nôn khan đến chảy nước mắt, lo lắng mình sẽ làm chậm trễ hành trình: "Chúng ta nhanh chóng đi thôi, tôi sợ làm mất dấu bọn họ."