Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai Hài Tử Của Cương Thi

Chương 34

"Không có gì." Ly Thù liếc nhìn Hạ Bi Huệ Vương đang ở phía xa, hắn biết rằng với khả năng nghe của đối phương, chắc chắn đã nghe thấy những gì mình vừa nói. Nếu không phải vì Trương Khâu, hắn sẽ không chỉ giáo huấn nhẹ nhàng như vậy, đây chỉ là một chút cảnh báo mà thôi.

Trời đã tối, phía sau xe có lều cắm trại và đèn trại. Trương Khâu muốn dựng lều, bắt đầu nấu ăn, nhưng bị Ly Thù ngăn lại: "Không cần, người đó sắp đến rồi."

Trương Khâu cảm thấy rất lo lắng, biết ba người đàn ông và một người phụ nữ đang đuổi theo bọn họ. Y im lặng nhìn Ly Thù, bất ngờ Ly Thù ôm lấy y, chân chạm nhẹ vào một cái cây, nhảy lên như đang sử dụng khinh công, sức bật tốt, điệu bộ nhẹ nhàng nhảy lên một cái cây lớn, ôm y mà không hề bị ảnh hưởng của trọng lực.

"Ngầu quá đi!" Trương Khâu kinh ngạc thốt lên, ý thức được giọng mình quá lớn, liền hạ giọng xuống, nói nhỏ vào tai Ly Thù: "Sao anh làm được vậy? Y như cao thủ võ lâm ấy?"

Ly Thù quay đầu lại, mặt hai người rất gần nhau, hơi thở giao hòa với nhau, Trương Khâu ngại ngùng ngửa đầu ra sau một chút, lại bị một bàn tay lớn phía sau nâng đầu dần dần lại gần, môi Ly Thù đã khẽ chạm vào, chạm nhẹ một cái rồi dừng lại, mặt Trương Khâu từ từ đỏ lên, may mắn là Hạ Bi Huệ Vương vẫn ở đó, Ly Thù biết chừng mực—

Chưa nghĩ xong, môi Ly Thù lại gần hơn, lần này như cơn bão nổi lên, nồng nhiệt như muốn nuốt chửng Trương Khâu, Trương Khâu thở dốc, không biết làm sao để thở, bị hôn đến mức chân mềm nhũn suýt nữa trượt khỏi cây, may mà Ly Thù ôm chặt lấy y, đôi mắt như sói đói nhìn chằm chằm vào y.

Trương Khâu bị hôn đến thiếu oxy, đầu óc quay cuồng, lúc tách ra tay vẫn níu lấy áo của Ly Thù.

"Quái lạ, mắt anh........"

Ly Thù hôn lên mí mắt của Trương Khâu, kìm nén sự xao động trong lòng: "Sao vậy?"

Trương Khâu lắc đầu: "Không sao, có lẽ vừa rồi thiếu oxy nên bị mờ mắt." Một giây trước đó, đôi mắt của Ly Thù hình như có hơi đỏ, có lẽ là thật sự y đã nhìn nhầm.

Hai chùm ánh sáng xuyên qua khu rừng tối đen, dựa vào ánh sáng càng trở nên sáng hơn, Trương Khâu đã có thể nghe thấy tiếng động cơ xe hơi.

Ly Thù dẫn y đến một cái cây rất cao và um tùm, họ ẩn náu ở phía trên cây, được những cành cây dày đặc che chắn, thêm vào đó, trên núi không có ánh sáng, tối đen, yên tĩnh, hoàn toàn không ai để ý đến bọn họ.

"Là bốn người kia à?" Trương Khâu nhỏ giọng nói.

Ly Thù gật đầu, Trương Khâu nhớ lại còn có Hạ Bi Huệ Vương, Ly Thù chỉ vào một cái cây lớn ở đối diện, Trương Khâu nhìn mãi mà không thấy bóng dáng Hạ Bi Huệ Vương, không nhịn được mà khen ngợi: "Anh tinh mắt thật đấy." Lại nhớ đến kỹ năng nhìn trong đêm của mình đã biến mất, y cảm thấy kỳ lạ hỏi Ly Thù: "Sao lại không thấy được nữa nhỉ?"

"Không rõ."

Ly Thù nói xong, ánh mắt chuyển xuống bụng Trương Khâu, nhưng Trương Khâu lại không nhìn thấy, y đã tập trung hết sự chú ý vào chiếc xe hơi đang tiến lại gần đây.

Rừng núi rất yên tĩnh, phía bên kia mở đèn pha chiếu xa, khi đến gần xe ở bên dưới, bọn họ bất ngờ phanh gấp, tiếng động chói tai khiến tim Trương Khâu đập thình thịch, hơi thở cũng chậm lại, sợ bị bốn người bên dưới phát hiện.

"Phát hiện xe của bọn họ rồi." Một vệ sĩ khỏe mạnh ngồi trên xe địa hình nhảy xuống đầu tiên, đi đến bên cạnh xe của ba người họ, nhìn vào trong qua cửa sổ, sau đó lắc đầu với ba người vừa xuống xe: "Không có người."