Trương Khâu cảm thấy xấu hổ, không muốn nói, nhưng nhớ lại chuyện trong mộ, không biết phải xả cơn giận ở đâu, bực bội nói: "Nếu tôi gặp lại đôi mắt đỏ thẫm đó, chắc chắn tôi sẽ không tha, sẽ lấy nó làm thành mẫu vật trưng bày ở bảo tàng." Y thực sự muốn lột da chúng, nhưng lại không dám, nghĩ đến việc trong bụng mình còn một thứ gì đó, tức đến nỗi răng cũng đau, im lặng nhìn Ly Thù một cái, thực sự rất muốn kể cho Ly Thù nghe về chuyện trong mộ.
Là do lỗi của cái bánh chưng kia!
"Đại bánh chưng xấu xí!" Trương Khâu không giải tỏa được cơn tức giận, lại chửi thêm một câu.
Hạ Bi Huệ Vương cười càng vui vẻ hơn, đồng tình với Trương Khâu: "Mặc dù không biết cậu đã trải qua chuyện gì, nhưng nhìn cậu như vậy, cái bánh chưng này quả thực rất tệ."
"Ngồi yên đi, đồ nhát gan." Ly Thù đang lái xe, đột nhiên nói.
Trương Khâu đang muốn phản đối xưng hô mà Ly Thù gọi mình, tốc độ xe đột nhiên tăng lên, y theo quán tính mà văng lên, rồi lại rơi mạnh xuống ghế, Hạ Bi Huệ Vương không giữ được nụ cười dịu dàng trên mặt, không bao lâu sau xe chạy vào rừng, càng lắc lư hơn. Trương Khâu cảm thấy như đang đi tàu lượn siêu tốc, Hạ Bi Huệ Vương ở bên cạnh cũng mặt mày tái mét, siết chặt nắm tay, mặt trắng bệch.
Y biết Hạ Bi Huệ Vương bị say xe còn nghiêm trọng hơn mình, nhưng người này rất giữ quy tắc của người xưa, không muốn mất mặt trước người ngoài, lần nào cũng đều cố chịu đựng, bị lắc lư như vậy, Trương Khâu không thể nói được lời nào, cảm thấy mông mình như bị chia làm hai, vào rừng, tốc độ xe không những không giảm mà còn tăng nhanh hơn, y ngồi dậy, vịn tay nắm quay đầu nhìn phía sau. Chiếc xe địa hình màu đen quen thuộc kia đã không còn thấy đâu nữa, không kịp nghĩ ngợi, y vội vàng nói: “Ly Thù, chậm lại một chút, chậm lại một chút, chiếc xe phía sau không còn nữa.”
Mỗi chữ đều bị xóc nảy tả tơi.
Phía trước, Ly Thù nhìn qua gương chiếu hậu, thấy biểu cảm tái nhợt như muốn nôn mửa của Hạ Bi Huệ Vương, cười nhẹ một cái, thay vì giảm tốc độ, lại càng tăng tốc hơn. Trương Khâu siết chặt tay nắm cửa, xe như mang theo gió, đột nhiên lao vào một bụi cỏ dày đặc cao tới nửa người, rồi đột ngột phanh lại, xe dừng hẳn.
Hạ Bi Huệ Vương không chịu đựng được nữa, xe còn chưa dừng hẳn đã vội vàng mở cửa xe, chạy tới một cây gần đó, nôn mửa.
Ly Thù nhướng mày, không thèm nhìn Hạ Bi Huệ Vương, đưa nước cho Trương Khâu: “Uống chút nước đi.”
Trương Khâu nhận lấy chai nước, đi tới chỗ Hạ Bi Huệ Vương đưa nước cho anh ta súc miệng. Thấy đối phương không sao, chỉ là dáng vẻ có hơi lộn xộn một chút, nhưng dù sao cũng vẫn rất đẹp.
“Đến đây, đồ nhát gan.”
Trương Khâu không vui, phản đối: “Ai nhát gan chứ?! Sau này không được gọi em là đồ nhát gan.” y tiện tay nhận lấy chai nước mà Ly Thù đưa, uống một hớp để giải tỏa, tinh thần thoải mái hơn nhiều, thấy Ly Thù cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu anh muốn gọi vậy thì khi chỉ có chúng ta gọi thế cũng được, nếu gọi trước mặt người khác, em sẽ rất mất mặt.”
“Hạ Bi Huệ Vương không phải là người ngoài.” Thậm chí Ly Thù cảm thấy lời nói không đi đôi với suy nghĩ.
Trương Khâu suy nghĩ một chút, gật đầu: “Cũng phải.”
Bầu không khí xung quanh Ly Thù lập tức trở nên lạnh lẽo, Trương Khâu không chú ý, tự nhiên nói nhỏ: “Hạ Bi Huệ Vương dù gì cũng là nhị tẩu của em, chúng ta đều là người một nhà, phải chăm sóc tốt cho người ta.”
“Nếu không phải vì mối quan hệ với anh hai em...” giọng nói của Ly Thù cũng nhỏ đi.
Trương Khâu không nghe rõ: “Anh nói gì cơ?”