“Ngài Lưu, tôi muốn nói chuyện với ngài một lần nữa, được không.”
Hạ Bi Huệ vương cũng không ngẩng đầu lên, trực tiếp nói: “Nếu liên quan đến ngọc châu thì không có gì để nói.”
Trương Khâu phát hiện khi Huệ Bi Hạ vương nói đến ngọc châu, những vị khách ngồi gần đó trong nhà hàng đều âm thầm chú ý đến bọn họ, còn Lục tiên sinh bên cạnh thì gật đầu, không biết đang nghĩ gì, sau đó quay người đi mất.
Không bao lâu sau, Trương Khâu nhìn thấy ba người đàn ông và một người phụ nữ hôm qua cũng đến.
"Bọn họ tới rồi, chúng ta có nên trở về không?" Trương Khâu thấp giọng hỏi Huệ Bi Hạ vương ở đối diện.
Huệ Bi Hạ vương nhìn người đến, nhẹ nhàng nói: “Không cần, bọn họ sẽ không tới đây.”
Quả nhiên, bốn người đó ngồi xuống vị trí cách xa bọn họ, ánh mắt không hề nhìn về phía bàn bên này, giống như những du khách thực sự, ăn xong bữa sáng, rời đi rất nhanh.
Trương Khâu chờ ở khách sạn gần nửa ngày, cho đến buổi chiều Ly Thù mới mang theo túi lớn màu đen trở về, nhìn bọn họ, bảo xuất phát.
Bọn họ mới lên đường không bao lâu thì phía sau thật sự có một chiếc xe địa hình màu đen kín đáo theo sát, tài xế là một người đàn ông ăn mặc như vệ sĩ. Chiếc xe giữ khoảng cách nhất định, không xa cũng không gần, luôn dõi theo bọn họ.
"Cuối cùng bọn họ đến là vì cái gì? Nếu nói mục đích là lấy viên ngọc thì họ lại chẳng hề động thủ, nếu nói là để vào mộ thì lại dõi theo chúng ta chặt chẽ như vậy." Trương Khâu nói, tay cũng không nhàn rỗi, y mở túi lớn mà Ly Thù đã mua, bên trong ngoài thức ăn, nước, thuốc men, còn có dây thừng, găng tay, đèn pin, mặt nạ chống độc và một chiếc cuốc nhỏ gọn của Lạc Dương. Khi bọn họ đến nơi, mang theo ba lô, chứa đồ đổi và thức ăn, nước, thuốc được chia thành ba phần, mỗi túi đều nhét một ít, phòng trường hợp thất lạc nhau.
Hạ Bi Huệ Vương thấy Trương Khâu chăm chú xử lý hành lý, không nhịn được mà cười nhẹ một cái, trông rất dịu dàng, nói: "Đi du lịch thật sự là không thể thiếu Tiểu Khâu."
Trương Khâu nghe vậy, ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dịu dàng như nước của Hạ Bi Huệ Vương, không giống sự dịu dàng hiền thục của một cô gái, khó nói rõ nhưng lại làm người ta muốn thân cận, trong mắt như chứa đầy sao trời, khó trách Hán Chương đế dù phải hy sinh mạng sống cũng muốn tìm cách cứu Hạ Bi Huệ Vương.
Người này khi dịu dàng thật sự có thể làm người khác mềm lòng.
"Đây cũng là vì đã từng bị lừa." Trương Khâu thấy tâm trạng của Hạ Bi Huệ Vương tốt, nhắc lại kinh nghiệm trước đây: "... Lúc mở nắp quan tài ở cổ mộ Cô Mạc ở dãy núi Tần Lĩnh, một mảng xanh biếc hiện ra, tôi chẳng nhìn thấy gì cả chỉ nghe thấy phía trước có tiếng hét, không biết có ai đã đẩy tôi, tôi va vào bẫy trên tường rồi rơi xuống, sau đó nhìn thấy một đôi mắt đỏ rực, rồi rôi ngất đi——" Nói đến đây y liền tức giận, nhưng nội dung sau đó lại không thể nói, tức giận nuốt những lời muốn nói vào, nói: "Sau đó đến phần mộ của anh cũng vậy, tôi và Ly Thù lạc nhau, may mà được anh hai và anh Đại Mao cứu giúp kịp thời, lúc đó bên người tôi không có gì hết, thật sự rất thiếu cảm giác an toàn, nghĩ là nếu phải vào cổ mộ nhất định phải mang theo một số thứ, lần này mang theo ba lô đôi vai thì không sợ mất hết như lần ở Tương Tây nữa."
Hạ Bi Huệ Vương gật đầu, cười nhếch môi nhìn Ly Thù đang lái xe phía trước, sau đó hỏi một cách vô tư: "Tôi thấy cậu giận dữ nhắc tới Cô Mạc như vậy, nhưng cậu chưa nói sau khi nhìn thấy đôi mắt đỏ thẫm, thì xảy ra chuyện gì?"