Người phụ nữ thấy Trương Khâu cứ nhìn mình, bèn cong đôi môi đã được tô một cách tinh xảo, cười tươi tắn nói: "Anh chàng đẹp trai này, cậu cứ nhìn chị đây như vậy, có phải muốn mời chị đây uống rượu không?"
Trương Khâu đỏ mặt, không biết để ánh mắt ở đâu, nhất là sau khi người phụ nữ nói xong, một tia lạnh lùng bắn tới phía sau lưng y, phía sau y là Ly Thù.
Đúng là muốn mạng mình mà!
"Đỏ mặt à, đáng yêu quá!" Người phụ nữ cười tươi tắn trêu chọc.
Trương Khâu cảm thấy vai mình nặng trĩu, là tay của Ly Thù, mồ hôi lạnh lập tức chảy ròng ròng, không thể rời mắt khỏi Ly Thù, quyết tâm sau này không dám nhìn người phụ nữ khác nữa.
Người phụ nữ muốn chọc cho vui, hiếm khi gặp một người trong sáng như vậy, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một ánh mắt lạnh lùng bắn tới, không nhịn được mà lè lưỡi, người đàn ông cao lớn này trông rất nổi bật, nhưng giác quan thứ sáu đã nói với cô là người này nguy hiểm, nhìn thấy ánh mắt sở hữu không giấu giếm của đối phương dành cho vị tiểu soái ca kia, cô không nhịn được mà cười nói: "Hóa ra là hoa đã có chủ."
Trương Khâu không cần nghĩ ngợi đã gật đầu thể hiện lòng trung thành của mình: "Có chủ, có chủ rồi." Nói xong nghe thấy tiếng cười trầm thấp của Ly Thù truyền tới ở trên đầu, lập tức nhớ ra mình đã nói gì, mặt đỏ bừng lên.
Y rất muốn khóc ngay bây giờ, ngay lập tức.
Thang máy đến.
Bốn người kia ra khỏi thang máy, người phụ nữ quay đầu nhìn vào bên trong thang máy, mỉm cười với Trương Khâu.
Trương Khâu cảm thấy có chút rợn người, nếu như trước đây gặp một mỹ nhân bá đạo như thế này tán tỉnh y, chắc chắn y sẽ rất vui sướиɠ, rất đắc ý, bây giờ chỉ thấy nụ cười của người phụ nữ này có ý nghĩa khác.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, Hạ Bi Huệ Vương bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng: "Là bọn họ à?"
Ly Thù gật đầu, ánh mắt vẫn ẩn chứa chút lạnh lùng.
"Đánh đố gì thế?" Trương Khâu hoang mang: "Bốn người đó có vấn đề à? Tôi đã nói mà, người phụ nữ đó cười với tôi xong tôi liền cảm thấy không ổn, hóa ra thật sự có vấn đề!"
Nghe vậy, khí lạnh trên người Ly Thù giảm đi một chút. "Ding—", thang máy đến, ba người ra khỏi thang máy, trở về phòng, Ly Thù mới nói: "Người dẫn đường cho chúng ta đã đến rồi."
Một lúc lâu sau, Trương Khâu mới phản ứng lại, ngớ ra một hồi rồi bừng tỉnh: "Ý anh là họ biết vị trí cụ thể à?"
"Ừm." Ly Thù nói xong cười nhẹ một cái: "Trước đó đã gặp mặt rồi."
Trương Khâu nghĩ lại, nhớ ra điều gì đó, ngạc nhiên nói: "Là chiếc xe ô tô nhỏ chạy vào dải phân cách?" Y nhìn thấy Ly Thù gật đầu, lại hỏi: "Nhưng ban đầu họ chỉ muốn cướp ngọc châu mà, sao vừa cướp ngọc châu vừa xuống mộ được?"
Hạ Bi Huệ Vương mở miệng, nói về người đứng sau với ánh mắt chứa đầy sát khí, lạnh lùng nói: “Dù sau lưng bọn họ có âm mưu gì, sớm muộn gì tôi cũng phải lôi ra tên đứng sau này.”
Trương Khâu cảm thấy từ khi bắt đầu tại mộ phần của quốc gia Cô Mạc ở dãy núi Tần Lĩnh, y dường như rơi vào một âm mưu khổng lồ, bọn họ giống như đang đi theo âm mưu do người phía sau sắp đặt, nghĩ đến đây y liền cảm thấy sợ hãi, âm mưu do người không biết lập ra còn đáng sợ hơn cả cương thi nằm trong mộ.
Sáng hôm sau, Ly Thù ra ngoài mua đồ, bảo Trương Khâu và Hạ Bi Huệ vương ở lại khách sạn. Trương Khâu biết Ly Thù đi mua đồ dùng cho việc xuống mộ, nên cũng không ồn ào đòi đi theo.
Y và Hạ Bi Huệ vương đến nhà hàng của khách sạn ăn sáng, tình cờ gặp lại Lục Phong, lần đầu gặp mặt đối phương đã thẳng thắn nói muốn mua ngọc Phượng Hoàng. Đối phương ngồi ở góc sofa, vừa mới gọi điện thoại xong, vẻ mặt có chút nặng nề, lấy kính mắt ra, xoa xoa thái dương, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của y, đột ngột nhìn lại, nhận ra là bọn họ, lại đeo kính lên, đi tới.