Lai Vu là một thành phố cấp địa phương, khách sạn này lại nằm gần trung tâm thương mại, dù người qua lại trên đường đông đúc đến mấy cũng không thể ngang nhiên hành động dưới ánh sáng mặt trời.
Họ mới ở chưa đầy một tiếng thì đã có người tìm đến cửa.
Đối phương trông rất lịch sự, đeo kính gọng vàng, vẻ ngoài tuấn tú, trông rất trẻ nhưng lại toát ra khí chất ổn định, Trương Khâu không thể đoán được tuổi tác của đối phương, ăn mặc rất phù hợp với thời tiết mùa hè, ánh mắt nhìn thoáng qua ba người họ một lần, cuối cùng dừng lại trên người Hạ Bi Huệ Vương, ánh mắt lạnh lùng, không hề tỏ ra ngạc nhiên trước vẻ ngoài của Hạ Bi Huệ Vương, nói thẳng vào vấn đề.
"Ngài Lưu, tôi muốn mua viên ngọc Phượng Hoàng trong tay ngài, giá cả tùy ngài."
Lời này nói ra thật sự rất phóng khoáng, nhưng tiếc là viên ngọc này là của anh trai anh ta, Trương Vu Thủy, Hạ Bi Huệ Vương sao có thể bán được. Trương Khâu liếc mắt nhìn Ly Thù, nếu Hạ Bi Huệ Vương bắt đầu hành động thì nhớ can ngăn, đừng để xảy ra án mạng.
Ly Thù véo mặt Trương Khâu: "Nháy mắt như vậy không khó chịu à?"
Trương Khâu: .......
Thật sự không hề có chút ăn ý nào! Muốn đánh Ly Thù một cái!
"Viên ngọc này, tôi sẽ không bán."
Đúng như dự đoán, Hạ Bi Huệ Vương trực tiếp từ chối, cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu ai đó muốn thay đổi ý định, tôi đảm bảo người đó sẽ chết rất thảm."
Trương Khâu biết Hạ Bi Huệ Vương không chỉ là đang dọa dẫm, Tiểu Lưu bị trói chặt chính là bằng chứng sống.
Người đàn ông đối diện hơi cau mày, vẫn không từ bỏ: "Tôi ở phòng bên cạnh, nếu ngài Lưu thay đổi ý định, cứ tìm tôi bất cứ lúc nào, viên ngọc này đối với tôi rất quan trọng." Nói đến cuối, vẻ mặt chân thành, đặt danh thϊếp trên bàn rồi rời đi.
Trương Khâu cầm danh thϊếp trên bàn lên: "Tên là Lục Phong." Danh thϊếp chỉ có tên và số điện thoại đơn giản, không có thông tin khác: "Tôi cảm thấy người này không giống xã hội đen, trên người còn có chút phong thái chính trực."
"Chỉ riêng việc trường sinh bất lão đã đủ sức hút để một số người không tiếc tài lực rồi." Ly Thù nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trương Khâu liền biết y muốn hỏi gì, cười nói: "Đây là bản thể nguyên tử của phượng hoàng tự thiêu, người thường ăn vào sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi, những gì em nghĩ, chỉ có máu tinh của phượng hoàng mới có tác dụng, nhưng cũng không phải là trường sinh bất lão."
Trương Khâu nghĩ lúc đầu Hán Chương Đế dùng máu tưới đi tưới lại quan tài của Hạ Bi Huệ Vương, cũng không chờ được Hạ Bi Huệ Vương sẽ tỉnh lại và sống dậy.
Làm sao trên đời này có thứ gì mà trường sinh bất tử được.
Bọn họ không tin, tự nhiên sẽ có người tin, chưa đầy hai ngày, khách sạn này đã có thêm rất nhiều người, đủ mọi hình dạng, tất cả đều tụ tập ở cùng một tầng, có người như Lục Phong vừa gặp ngày đầu tiên đã trực tiếp đến hỏi giá, còn lại đa phần là các ông chủ doanh nghiệp hoặc thuộc hạ, cũng có hai nhóm người ban đêm âm thầm tấn công nhưng bị Hạ Bi Huệ Vương và Ly Thù đánh lui.
Đêm hôm đó, maya người Trương Khâu vừa ăn xong thịt nướng ở ngoài trở về, lúc lên thang máy thì có bốn người đi vào, ba nam một nữ, người phụ nữ mặc một chiếc đầm liền màu đỏ, làn da trắng như tuyết, thân hình đầy đặn, môi đỏ rực, dáng vẻ không phải là xinh đẹp hàng đầu, nhưng ánh mắt rất quyến rũ, từ khi bước vào thang máy đã luôn nở một nụ cười tươi tắn, làm vẻ ngoài càng trở nên xinh đẹp hơn.
Ba người đàn ông bên cạnh cô hình như là ông chủ, cũng có vệ sĩ cơ bắp đi theo, và một người đàn ông trung niên cao gầy với vẻ ngoài bình thường, cả bốn người ăn mặc rất khác biệt, trong mắt Trương Khâu ông chủ không giống ông chủ, vệ sĩ không giống vệ sĩ.