"Vừa rồi anh ném cái gì vậy? Ngầu quá!"
"Dao gọt trái cây."
Ánh mắt Trương Khâu sáng lên, không ngờ Huệ Bi Hạ Vương anh tuấn, dịu dàng lại lợi hại như vậy. Y định tiếp tục hỏi, nhưng Ly Thù lạnh lùng nói: "Nhìn bản đồ đi."
"Được." Trương Khâu quên mất chuyện phải hỏi Huệ Bi Huệ vương, mở GPS điện thoại lên: "Chúng ta đã đi sai mười cây số rồi, quay đầu ở phía trước đi vào đường G08 quốc lộ, sau đó lên cao tốc sẽ nhanh hơn."
"Không thể sử dụng chiếc xe này nữa, hướng dẫn đến nhà ga tàu hỏa."
Trương Khâu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, vừa mới xảy ra một tai nạn xe hơi, bây giờ hệ thống giao thông thiên văn rất nghiêm ngặt, không thể tiếp tục sử dụng xe ô tô nữa: "Nhưng không có chứng minh thư thì sao mua vé?"
"Không cần mua vé."
Nửa tiếng sau họ đến nhà ga tàu hỏa của một thị trấn nhỏ, trông rất cũ kỹ, họ mang theo hành lý, không biết Ly Thù làm thế nào mà nhân viên kiểm tra vé ở cửa dường như không nhìn thấy bọn họ, để bọn họ lên tàu.
Tàu đi về phía Sơn Tây, Trương Khâu mở điện thoại xem bản đồ, chỉ vào, nói: "Giữa tuyến, chúng ta sẽ xuống tàu ở Hà Nam, cố gắng thuê một chiếc xe, như vậy sẽ nhanh hơn."
Đến khoảng hơn 10 giờ tối, họ đến một thị trấn nhỏ ở Hà Nam, lúc này chỉ cách Sơn Đông hơn hai mươi cây số, đến nơi Huệ Bi Hạ Vương nói tới Lai Vu còn cần phải thêm nửa ngày lái xe.
Trương Khâu nhìn Ly Thù rồi lại nhìn Huệ Bi Hạ vương, hình ảnh phản chiếu trên cửa kính chỉ có mình y là nhếch nhát nhất, dù đã trải qua một ngày vất vả, xoa chiếc bụng đói meo của mình, mùi thức ăn trên tàu làm y buồn nôn, càng kén cá chọn canh hơn.
"Đi ăn trước đi." Ly Thù thấy vẻ mặt đáng thương của Trương Khâu, không nhịn được mà vươn tay nhéo má Trương Khâu một cái.
Trương Khâu đói đến mức không nâng nổi tay, hỏi: "Hai người các anh đúng là lạ, rõ ràng cả ngày không ăn gì sao chỉ có mình tôi đói muốn chết vậy." Hơn nữa y còn ăn vặt nữa chứ.
Ly Thù không nói gì, tự nhiên kéo tay Trương Khâu.
Ăn súp cừu nổi tiếng của địa phương, Trương Khâu rất thoả mãn, đợi khi cái bụng tròn vo lên mới đặt bát xuống, quay về khách sạn tắm rửa rồi nằm trên giường ư ử hai tiếng, không lâu sau đã ngủ mê man.
Khi Trương Khâu tỉnh dậy lần nữa, y đã ở trên xe, y phát hiện mỗi lần ngủ dậy ngoài trời đều là trên xe, phàn nàn một câu, thấy bóng dáng quen thuộc phía trước thì thở phào nhẹ nhõm: "Sao không đánh thức em?"
"Đánh thức được mới được chứ."
Bất ngờ là, Hạ Bi Huệ Vương cũng phun tào y một câu, Trương Khâu cảm thấy khá mới mẻ, cười hi hi hai tiếng: "Dạo này tôi rất hay buồn ngủ."
"Ngủ nhiều sẽ nhanh lên........." Giọng nói Hạ Bi Huệ Vương rất thấp, Trương Khâu không nghe rõ, đang định mở miệng hỏi, Hạ Bi Huệ Vương đã nói: "Sắp tới Lai Vu rồi."
"Thật à?!" Trương Khâu nhìn ra ngoài cửa sổ, phía trước đúng là một ngọn núi lớn, xanh tươi mơn mởn: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Hoa Đình sư huynh chỉ dự đoán hướng đi chung chung, cụ thể phải tự bọn họ tìm, chỉ là ba mặt của Lai Vu đều được núi bao quanh, địa hình thay đổi liên tục, ba người bọn họ đều biết gì về phong thủy đo đạc, căn bản không thể xác định được vị trí.
"Đừng vội, sẽ có người dẫn đường cho chúng ta." Ly Thù nói một cách nhẹ nhàng nhưng rất chắc chắn.
Trương Khâu nhìn Hạ Bi Huệ Vương, Hạ Bi Huệ Vương thấy vậy cười một cái: "Vì đã đến nơi, tôi sẽ không vội nữa, đã đợi hơn ba nghìn năm rồi......."
Ngược lại với sự kín đáo trên đường đi, Ly Thù đậu xe trong bãi đậu xe của một khách sạn hạng sang, như là cố ý cho người ta thấy bọn họ đã đến, Trương Khâu nghĩ đến chuyện Ly Thù nói sẽ có người dẫn đường, cũng hiểu ý đồ của Ly Thù phần nào.