Không tới mấy phút sau đã có bình luận phản hồi, toàn bộ đều là chúc mừng, mùi chua của tình yêu v.v..., Trương Khâu vui vẻ lướt xuống.
[Không phải chủ thớt quên mình còn đang mang thai con của cương thi đấy chứ?!]
[Tự tưởng tượng xem có thấy thú vị không?! Kịch vương!]
Trương Khâu dừng tay lại, y vứt iPad xuống giường, cúi đầu nhìn cái bụng tròn vo của mình, ấn ấn, vẫn mềm nhũn không có dấu hiệu mang thai.
Kể từ khi đeo hồn châu, phản ứng thai nghén của y đã biến mất, ăn ngon ngủ ngon, nếu không nhắc đến, y thực sự quên mất trong bụng mình còn đang mang một cương thi con.
Trương Khâu thấy Ly Thù bước vào, dáng vẻ muốn nói lại thôi: "Anh nghĩ nếu—à, thôi không có gì." Y vẫn không thể nói ra khỏi miệng được.
Ly Thù không hỏi tiếp, một lúc sau Trương Khâu không nhịn được nữa, "Anh không tò mò em muốn nói gì sao?" Ly Thù liền nhìn y một cái, làm Trương Khâu lại bắt đầu do dự.
"Khi nào em muốn nói thì nói." Ly Thù nói.
Sự dũng cảm của Trương Khâu lại bị Ly Thù làm cho biến mất, nghĩ đến việc có thể trốn tránh, y quyết định trước tiên vẫn không nên nói ra thì hơn.
Y không biết mình bỏ điện thoại ở đâu nữa, y dự định sáng sớm sẽ đi mua điện thoại và làm lại sim, xuống lầu vô tình gặp Hạ Bi Huệ Vương đang ngồi dưới cây, vuốt viên ngọc trầm ngâm. Y bèn hỏi Hạ Bi Huệ Vương có muốn cùng đi không.
Hạ Bi Huệ Vương nhìn Trương Khâu một cái, sau đó lắc đầu: "Không cần."
"Vậy tôi đưa chìa khóa cho anh." Trương Khâu đưa chìa khóa nhà cho Hạ Bi Huệ Vương, vui vẻ đi chơi cùng với Ly Thù, lần này cũng coi như là một buổi hẹn hò của bọn họ.
Bước đi của Trương Khâu rất tự tin, trên mặt không giấu nổi niềm vui, sau khi ra khỏi cửa thấy người qua đường nhìn Ly Thù, y còn cảm thấy tự hào, đùa sao, người đàn ông đẹp trai này bây giờ đã là của y hahaha.
Sau khi làm lại sim, Trương Khâu lắp sim vào điện thoại mới mua, bỗng nghĩ đến việc chưa từng thấy Ly Thù sử dụng điện thoại, không nhịn được hỏi: "Chẳng lẽ anh không có điện thoại?"
"Tôi không quen dùng thứ này."
Trương Khâu lập tức trở nên hứng thú: "Lấy thêm một cái màu đen nữa." Rồi nhìn Ly Thù: "Thật sự là không biết anh từ đâu tới luôn, điện thoại mà cũng không dùng, lát nữa lấy máy về làm sim mới, sau này chúng ta có thể chơi game với nhau rồi, đúng rồi, anh có mang theo chứng minh thư không?"
"Chứng minh thư?" Ly Thù nhíu mày.
Trương Khâu lập tức lo lắng: "Chẳng lẽ bị mất? Kim lão đại đã mua vé máy bay cho anh và đưa chứng minh thư cho anh chưa?" Thấy Ly Thù lắc đầu, cậu bèn trấn an nói: "Không sao, bây giờ muốn làm lại cũng rất thuận tiện, nhưng phải quay về quê quán, quê anh ở đâu?"
"Tây An."
"Trùng hợp quá vậy, em cũng học ở Tây An." Sau khi Trương Khâu nói xong, đột nhiên nhận ra mình thực sự không biết gì về Ly Thù, nhưng y lại rất tin tưởng Ly Thù, lần nào nguy hiểm hắn cũng cứu y, lại còn đẹp trai nữa, hahaha, y đúng là có mắt nhìn người!
Sau khi đăng ký xong điện thoại mới, Trương Khâu đăng nhập vào QQ và WeChat, lập tức nhận được thông báo tin nhắn. Y mở QQ ra, không nhịn được mà vỗ tay hoan hô, nói: "Hôm nay đúng là ngày lành mà, sư huynh đã tìm ra địa chỉ rồi."
Hạ Bi Huệ Vương cũng đang vội, Trương Khâu cũng không tiện lãng phí thêm thời gian nữa, vì thế y gọi taxi, trực tiếp về nhà.
"Bản đồ đã chỉ ra, ở Sơn Đông." Mấy ngày qua, trên gương mặt không có nhiều biểu cảm của Hạ Bi Huệ Vương cuối cùng cũng có một chút ý cười, giọng nói mang theo sự nôn nóng: "Vậy chúng ta khởi hành ngay đi."
"Tôi sẽ mua vé trước." Trương Khâu vừa nói xong bỗng nhiên nhớ ra Ly Thù đã làm mất chứng minh thư, Hạ Bi Huệ Vương lại càng không thể có chứng minh thư, nhưng lần đầu tiên Hạ Bi Huệ Vương xuất hiện ở sân bay là thế nào nhỉ. Y thử hỏi: "Mua vé cần có chứng minh thư."