Không phải là giấc mơ!
Ha ha ha, không phải là giấc mơ!!!
Trương Khâu ngồi bên cạnh giường, hai chân trắng nõn mở rộng, dùng tay chọc vào bên trong đùi mình, cười ngốc nghếch.
Không ngờ Ly Thù lại là người như vậy, yêu y đến chết đi được mà sao lại không nói thẳng ra chứ! Giữa đêm khuya cười khúc khích, đúng là xấu hổ! Nghĩ như vậy, biểu cảm trên mặt y lại vô cùng đắc ý.
Trương Khâu tỉ mỉ nghiên cứu vùng đùi của mình, xác nhận dấu vết để lại, hạnh phúc bước vào phòng tắm, rửa mặt xong còn cố tình chọn một chiếc quần short mặc vào.
"Đi ăn sáng thôi."
Giọng nói của Ly Thù vang lên, Trương Khâu bước ra khỏi phòng tắm, thu lại nụ cười đắc ý trên mặt, nhìn thấy Ly Thù, y hơi nghiêm túc hừ một tiếng: "Đừng tưởng tối qua tôi không biết anh đã làm gì!"
"Tối qua tôi làm gì, kể nghe thử xem." Ly Thù hỏi.
Tối qua lén lút tấn công! Đúng là sảng khoái! Trương Khâu giấu đi suy nghĩ trong lòng, hỏi: "Anh làm gì còn cần tôi nhắc sao?"
"Để tôi nghĩ đã." Ly Thù nghiêm túc suy nghĩ một lát, thấy Trương Khâu mong chờ, cố ý nói: "Tối qua tôi cắn cậu hai cái vì cậu đi ngủ còn ngáy, lại nghiến răng."
Lẽ nào dấu vết trên chân là do bị cắn thật? Nhưng ai lại bệnh hoạn đến mức cắn vào chân của người khác chỉ để không cho người đó ngáy, hơn nữa vị trí đó gần hai quả trứng như vậy —Trương Khâu tức giận muốn chết, nhìn Ly Thù với vẻ mặt dửng dưng, hỏi: "Tối qua anh có hôn tôi, đúng không?!" Nếu dám nói không phải, thì y sẽ hận Ly Thù đến chết luôn.
Tên lừa đảo!
"Đúng."
Đối phương thẳng thắn thừa nhận, làm Trương Khâu vốn định nếu nghe thấy hắn chối bỏ thì sẽ phản công lại không nói nên lời, lắp bắp nói: "Anh, sao anh lại như vậy!"
"Vậy cậu có thích tôi như vậy không?" Ly Thù từ từ tiến lại gần Trương Khâu, cúi đầu nhìn vào mắt y.
Trương Khâu bị Ly Thù nhìn như vậy, mặt không tự chủ được mà đỏ lên, cười ngốc, nói một cách rõ ràng: "Ly Thù, anh thích tôi đúng không?"
Ly Thù cúi đầu hôn nhẹ lên môi Trương Khâu, dường như bị cảm giác ngọt ngào không kiềm chế được trên mặt của Trương Khâu lây nhiễm, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đúng vậy."
Đầu óc Trương Khâu lập tức như pháo hoa bùng nổ, y kích động đến mức muốn chạy xuống lầu ngay lập tức.
Ly Thù véo mặt Trương Khâu: "Đi ăn cơm thôi."
"Được."
Trên bàn ăn, Hạ Bi Huệ vương liếc nhìn vẻ mặt vui mừng không chút giấu giếm của Trương Khâu, Trương Khâu nghĩ mình quá đắc ý làm Hạ Bi Huệ Vương nhớ đến anh hai, nên y cố gắng kìm nén sự vui vẻ xuống để ăn cơm, Ly Thù vào bếp lấy mứt tới, Hạ Bi Huệ Vương nhìn theo bóng lưng của Ly Thù trong bếp, sau đó nhìn Trương Khâu đang cố kìm nén tiếng cười nhưng vẫn cảm nhận được niềm vui.
"Cậu hiểu gì Ly Thù?"
"À?" Trương Khâu bị câu hỏi bất ngờ của Hạ Bi Huệ Vương làm cho sững sờ, không suy nghĩ mà nói: "Trước đây không hiểu, sau này từ từ sẽ hiểu."
Hạ Bi Huệ Vương thấy Ly Thù đi tới, mím môi nói nhỏ: "Phải cẩn thận."
Cẩn thận cái gì? Trương Khâu vừa muốn hỏi tiếp, lại thấy Hạ Bi Huệ Vương đứng dậy, nhẹ nhàng nói: "Tôi ăn xong rồi, xuống lầu dạo một vòng."
"Mứt của em này." Ly Thù đưa mứt trong tay cho Trương Khâu, nhìn theo bóng lưng Hạ Bi Huệ Vương rời đi, ánh mắt thoáng trở nên lạnh lẽo hơn.
Trương Khâu bị phân tâm, quên mất mình muốn hỏi gì, ngọt ngọt ngào ngào ăn sáng với Ly Thù xong, sau đó y trở về phòng lấy iPad lên Tianya.
[Ha ha ha ha ha, người đàn ông tôi thích cũng thích tôi, cảm ơn mọi người đã đưa ra ý kiến, chúng tôi đã ở bên nhau rồi, yêu thương yêu thương.]
Đăng một trái tim lớn như dưa hấu, muốn bao nhiêu khoe khoang có bấy nhiêu khoe khoang.