"Tôi có."
Trương Khâu: … thời buổi này, bánh chưng cũng quá lợi hại rồi.
Nhưng mà, vì Ly Thù không có chứng minh thư, làm lại mất quá nhiều thời gian, cuối cùng họ quyết định tự thuê xe đi.
Trên đường, Trương Khâu đã gửi tin nhắn cho ba mẹ, nói là giáo sư đã phát hiện ra gì đó cần y trở về trường học sớm, bảo họ không cần lo lắng. Sau khi gửi xong, y cảm thấy có chút chột dạ, quả nhiên lập tức có cuộc gọi đến, không phải là mẹ y, mà là ba y.
“Con trai, con đã lớn rồi, cũng có bí mật của mình, ba cũng sẽ không hỏi, nhưng dù sao cũng phải cẩn thận, về phần mẹ con, ba sẽ khuyên nhủ.”
Trương Khâu thực sự muốn nói sự thật với ba mình, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra: "Con biết rồi ba."
Tài xế là một người đàn ông trẻ tuổi, da đen khỏe mạnh, nụ cười rất chất phác, "Gọi tôi Tiểu Lưu là được rồi." Khả năng lái xe cũng rất giỏi, vừa nhanh vừa ổn định, không nói nhiều, Trương Khâu rất hài lòng với chiếc xe và tài xế lần này.
Xe chạy vào đường cao tốc, cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lùi lại phía sau. Trương Khâu cầm điện thoại chơi một lúc thì bắt đầu cảm thấy say xe, đành phải để điện thoại xuống. Vì có người ngoài, nên ba người không thể trò chuyện. Buổi trưa, bọn họ tạm dừng ăn trưa tại nhà hàng ven đường trên đường cao tốc, buổi chiều lại tiếp tục lái xe gần sáu tiếng nữa.
Tiểu Lưu nói: "Quý khách, chúng ta nghỉ một đêm trước đi, một mình tôi không thể chạy xuyên đêm được."
Trương Khâu cũng nghĩ vậy, tài xế mệt mỏi rất dễ gây tai nạn, nên gật đầu, Hạ Bi Huệ Vương cũng không phản đối. Họ vào một thị trấn nhỏ gần đó, tìm một khách sạn tạm ổn để nghỉ ngơi, sau khi ăn tối đơn giản, Trương Khâu cảm thấy không thoải mái vì đã ngồi trong xe cả ngày, y nhìn Ly Thù ở bên cạnh, hắn chân dài chắc chắn mệt hơn y, nhưng sống lưng của đối phương vẫn thẳng tắp, không hề có chút gì gọi là mệt mỏi.
"Anh không mệt à?" Y nhìn hắn, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ.
Ly Thù cười một cái: "Tôi xoa bóp giúp em một chút."
"Hả, tuyệt vời luôn!"
Trương Khâu không hề nghi ngờ, cảm động đến mức muốn rớt nước mắt, chủ động nằm xuống giường. Sau khi tắm xong, y cũng không lau khô người, nước làm ướt nửa chiếc áo T-shirt, Ly Thù cười khẽ, từ từ tiến lại gần.
Cơ thể lạnh lẽo phủ lên người y, Trương Khâu chưa kịp thở phào thì đã cảm thấy lưỡi của người phía trên khẽ liếʍ lên tai mình.
Y run lên một cái, cảm giác nguy hiểm đến gần, bây giờ Trương Khâu mới biết Ly Thù không phải tốt bụng muốn xoa bóp giúp mình, Ly Thù hoàn toàn có ý xấu xa!
Không khí đang trở nên mập mờ, dù Trương Khâu cảm thấy có hơi sợ, nhưng thực ra trong lòng cũng có chút mong đợi.
"Đùng——"
Phòng bên cạnh đột nhiên phát ra một tiếng động lớn, Trương Khâu đỏ mặt, lúng túng một chút, sau đó nhanh chóng phản ứng lại: "Là Hạ Bi Huệ Vương." Y vừa nói xong, Ly Thù đã đứng dậy, nhanh chóng chạy sang phòng bên cạnh.
Trương Khâu nhảy xuống giường, theo sát phía sau, tiếng ồn ở phòng bên cạnh càng lúc càng lớn, sau đó "đùng——" một tiếng rồi trở nên yên tĩnh, y bước vào trong, nhìn thấy bàn ghế đã bị ngã, tan tành thành một mớ hỗn độn, trên mặt đất là Tiểu Lưu đã ngất đi, cách đó không xa còn có một khẩu súng, cửa sổ phòng mở toang, Hạ Bi Huệ Vương và Ly Thù đều ở đó.
"Chuyện là sao?"
Hạ Bi Huệ Vương lạnh lùng nhìn Tiểu Lưu trên mặt đất, giọng nói mang theo chút sát ý: "Đột nhập, muốn cướp viên ngọc."
"Chưa chết?"
Ly Thù liếc nhìn Hạ Bi Huệ Vương: "Nếu tôi không đến kịp, thì đã chết rồi."
Trương Khâu nhất thời không biết nên nói gì, bọn họ đều biết Hạ Bi Huệ Vương coi trọng viên ngọc đến mức nào, Tiểu Lưu muốn đến cướp cũng khó trách sao Hạ Bi Huệ Vương ra tay nặng như vậy.