Xuyên Qua Thời Không Đến Bên Nàng

Chương 7 Hiểu lầm không đáng có

Hàn Vũ bước từng bước đến phòng của Minh Nguyệt. Khi định đưa tay gõ cửa, anh lại chần chừ, nhưng vài giây sau anh trở nên quyết tâm hơn, không suy nghĩ nhiều nữa.Khi cửa vừa mở ra đã nhìn thấy Minh Nguyệt, anh cảm thấy rất vui:

"Không làm phiền hai chị em tâm sự chứ?"

"Không sao, anh vào đi."

Hàn Vũ bước vào trong, nhìn thấy Kỳ Nhi ở trước mặt đang nhìn vào mắt anh, cứ như cô có thể thông qua nó mà hiểu thấu nội tâm người đối diện vậy. Cô ấy vẫn đeo trên mình một nụ cười vui vẻ mà anh không muốn thấy nhất. Đó là một con người hoàn toàn khác với Thẩm Kỳ Nhi, là một phân thân mà cô chỉ dùng khi đối diện với người mình không thân cận. Không biết từ bao giờ anh lại trở thành người mà em ấy phải diễn để ứng phó, lòng bất giác cảm thấy đau thay cô...

Minh Nguyệt thấy hai người bọn họ cứ đứng nhìn nhau không nói gì, có lẽ trong tâm họ vẫn quan tâm đối phương nhưng lại cứ không chịu đối mặt với nó. Từ nhỏ cô đã thấy em gái mình rất để tâm đến Hàn Vũ, còn anh ấy luôn là người quan tâm chăm sóc cho Kỳ Nhi. Có lẽ chính Hàn Vũ cũng không nhận ra anh ta để tâm đến Kỳ Nhi còn hơn cả người làm chị này. Mỗi lần nhóc con này bị bắt nạt anh ta đều âm thầm đi tìm phụ huynh của những người đó tố giác. Rồi khi Kỳ Nhi được bạn học nam theo đuổi, anh ấy cũng đã tìm người ta đe dọa không được làm phiền đến em ấy nữa. Nhưng Minh Nguyệt không hiểu tại sao họ cứ người truy ta chạy như thế! Rõ ràng đều có ý với nhau nhưng lại bị chắn bởi một bức màn vô hình nào đó. Cô nghĩ thầm "mình phải tìm cách giúp hai người họ mới được"

Minh Nguyệt lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngập ngừng này:

"Hàn Vũ ca, Kỳ Nhi, hai người có muốn ra ngoài sân vườn không. Không gian rộng rãi sẽ dễ tâm sự hơn."

Kỳ Nhi tránh né ánh mắt của anh, đi về phía chị hai:

"Em xuống giúp mẹ nấu ăn. Chị ở lại nói chuyện với anh Hàn Vũ đi. Ảnh tới đây vì chị đó." nói rồi liền khép cửa rời đi.

"Chúng ta ra ngồi ngoài ban công cho thoáng đi."

Hàn Vũ nhìn cô rồi cũng đi theo sau.

"Minh Nguyệt, lần trước gặp nhau anh vẫn chưa trò chuyện nhiều cùng em. Lần này, có rất nhiều điều anh muốn hỏi."

Minh Nguyệt nhìn anh, gật đầu:

"Anh cứ hỏi đi"

Trong đầu Hàn Vũ lúc này có hàng vạn câu hỏi chưa có đáp án, anh nhanh chóng hỏi cô:

"Em...bao năm qua sống ở Mỹ như thế nào?"

"Rất tốt. Ở đó em được học và làm điều mình thích. Còn có những người bạn mới đáng trân trọng."

"Vậy em...có người yêu chưa?"

Minh Nguyệt nhìn anh đầy kinh ngạc, không ngờ anh lại hỏi về điều này:

"Thật ra công việc của em khá nguy hiểm, lại không cố định nên thời gian dành cho người khác là rất ít. Em không muốn người bên cạnh sẽ khổ sở vì điều này."

"Vậy là em vẫn độc thân...tốt quá."

Minh Nguyệt quay sang nhìn anh:

"Em đã nghe Minh Nguyệt kể lại cả rồi. Anh...từ chối em ấy sao."

Hàn Vũ liền cúi mặt xuống đất, hai tay nắm chặt lại với nhau:

"Anh không bao giờ muốn tổn thương Kỳ Nhi...nhưng nhìn em ấy từ sau việc đó trở nên trầm mặc, tuy khi gặp anh vẫn có thể cười nói bình thường...nhưng anh biết đó chỉ là lớp ngụy trang của cổ. Chính anh cũng đã tự đau khổ và dằn vặt rất nhiều..."

Nhìn thấy Hàn Vũ bỗng xúc động mạnh, cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai anh trấn an.

"Anh cảm thấy mình thật sự quá tệ hại. Vừa không thể đáp lại em ấy nhưng thâm tâm vẫn không chịu được muốn ôm em ấy thật chặt, an ủi em ấy, đưa cho em mọi điều tốt đẹp nhất."

Minh Nguyệt thật sự không hiểu nổi, tại sao anh ta lại không thể chấp nhận Kỳ Nhi, rõ ràng hai người bọn họ từ lâu đã hình thành mối liên kết không thể phá vỡ.

"Hàn Vũ, anh có biết tâm trạng của mình lúc này là gì không?"

"...."

"Đó chính là yêu."

Khi nghe được từ này, Hàn Vũ càng không giữ nổi sự bình tĩnh của mình nữa, trái tim anh đang kêu gào rằng điều đó chắc chắn không phải, tim anh chỉ dành cho Minh Nguyệt, người con gái cứu sống sinh mạng anh vào lúc tăm tối nhất, người đã cho anh nhìn thấy hi vọng. Nhưng sâu thẳm trong lòng lại nhớ tới từng mảng kí ức giữa anh và Kỳ Nhi, khi đó em ấy vẫn cứ đi theo anh không rời một bước, khi đó em ấy đã coi anh là người duy nhất đem lại ánh sáng, hạnh phúc...

Không, không thể nào.....

Hàn Vũ bước đến gần Minh Nguyệt, đưa tay chế trụ vai cô:

"Minh Nguyệt, em có muốn biết người anh yêu thật sự là ai không?"

Hành động của Hàn Vũ quá đột ngột khiến cô không kịp phản ứng, khi cô định lên tiếng hỏi thì anh đã nói thật lớn :

"Anh thích em"

Phía sau họ liền truyền đến tiếng ly vỡ trên sàn...khi hai người quay lại phía sau liền không khỏi hốt hoảng.

Kỳ Nhi không biết phải làm thế nào, dù đã biết rõ đáp án này từ lâu nhưng khi tận tai nghe thấy, hai tay cô đã không còn sức lực mà giữ nổi ly nước nữa. Cô ngồi xuống, dùng tay lượm từng miếng thủy tinh trên sàn, cô không biết tại sao dù đã cố kiềm nén thế nào nhưng nước mắt vẫn cứ trào ra không ngừng. Trong đầu cô rất trống rỗng, tay chân cứ như một cái máy liên tục nhặt từng mảnh vỡ, đến nỗi chúng đâm cả vào lòng bàn tay, chảy máu rất nhiều nhưng cô hoàn toàn không thấy đau. Những đau đớn về thể xác này có cái nào chưa từng trải nghiệm, nhưng con tim quả thật đau...đau lắm...cô không có cách nào chạm vào trái tim mình để băng bó tổn thương cho nó. Bây giờ đau lại càng đau.

Hàn Vũ nhìn Kỳ Nhi cứ như một người mất hồn, tay vì lượm những mảnh thủy tinh kia mà đều đã nhuộm đỏ, tim anh cứ như bị gặm nhấm từng cơn. Thật sự...rất khó chịu. Nhưng anh thật sự không thể tạo cho cô thêm hi vọng nếu không sao này cả hai đều sẽ đau khổ...

Kỳ Nhi sau khi thu dọn xong, cố gắng nở nụ cười nhìn về phía hai người trước mặt:

"Thật xin lỗi đã phá hủy cuộc trò chuyện của hai người. Bây giờ em sẽ xuống bếp phụ mẹ tiếp đây..."

Kỳ Nhi nhanh chóng quay lưng rời khỏi. Khi cánh cửa phòng đóng lại, hai con người ngoài ban công lại một lần nữa thất thần. Họ đứng cạnh nhau cùng ngắm bầu trời nhưng tâm tư mỗi người lại hoàn toàn khác nhau.

Minh Nguyệt sau sự việc vừa rồi cũng đã hiểu rõ vấn đề giữa hai người bọn họ. Thì ra...đều do cô. Nếu đã vậy, cô càng phải làm cho rõ.

"Hàn Vũ...anh thích em sao?"

"Phải. Anh đã tính tỏ tình với em từ 4 năm trước nhưng em đã đi du học không nói lời từ biệt. Bây giờ...em đã quay về. Anh nhất quyết sẽ không bỏ lỡ."

"Được...trước khi trả lời anh. Em muốn hiểu rõ một số việc. Mong anh dùng cả trái tim mình trả lời."

Hàn Vũ nhìn sang cô gật đầu.

"Trong tim anh có bao giờ xuất hiện hình ảnh của Kỳ Nhi chưa?"

"Tất nhiên là có, em ấy là một phần quan trọng trong cuộc đời của anh. Mà em...cũng vậy."

"Vậy nếu bây giờ em ấy quen được một người bạn trai và muốn kết hôn. Anh sẽ thế nào?"

"..."

Không hiểu sao trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh cô gái mình ra sức nâng niu bảo vệ từ nhỏ, suốt ngày bám lấy anh làm nũng... Lại bị người con trai khác cướp đi. Anh thật sự muốn cướp lấy cô bé ấy về bên mình.

"...."

"Được. Em hiểu rồi. Vậy câu hỏi cuối cùng, vì sao anh thích em?"

Hàn Vũ nhìn vào mắt cô:

"Chắc em vẫn không quên cái ngày mà anh đi lạc trong rừng nhỉ. Em không biết đâu, lúc đó cơ thể anh vô cùng yếu, có cảm giác như không qua khỏi vậy. Trong lúc tuyệt vọng em đã xuất hiện ôm anh vào lòng, cho anh một ngụm nước. Tuy có lẽ với em chỉ là một việc bình thường...nhưng anh sẽ mãi không quên."

Khi nghe đến đây, Minh Nguyệt không khỏi trố mắt kinh ngạc, thì ra họ đã bỏ lỡ nhau vì hiểu lầm này sao, vậy là vẫn còn có thể cứu vãn được rồi.

"Hàn Vũ, có lẽ anh sẽ khó lòng tin được nhưng...người đó không phải em. Chính Kỳ Nhi là người cứ nằng nặc đòi đi tìm anh. Thậm chí còn tự ý tách bố mẹ mà đi một mình bất chấp nguy hiểm. Khi em đến đã thấy anh ở trong lòng con bé rồi."

Hàn Vũ hoàn toàn bất động, hai mắt cứ nhìn vào nền trời vô tận phía trước mặt.

"Chính em ấy nhờ em ở lại chăm sóc anh. Còn mình thì quay lại lều thông báo với mọi người tới đón ."

"Sao...sao lại thành ra như vậy..."

Cả người Hàn Vũ lúc này không còn tí sức lực nào nữa mà đổ gục xuống đất, nước mắt không biết từ khi nào đã rơi lệ. Tinh thần anh ta trở nên không còn bình ổn nữa, chỉ muốn tìm một nơi để bình tĩnh lại bản thân mình. Anh đứng dậy hướng Minh Nguyệt tạm biệt rồi nhanh chóng rời khỏi đây.

Cẩm Tường thấy cậu ta mới đến không lâu lại rời đi liền hướng Minh Nguyệt hỏi:

"Con biết sao thằng bé lại rời đi nhanh như vậy không?"

"Chắc là anh ấy có việc đó, mẹ đừng nghĩ nhiều"

Minh Nguyệt nhìn vào trong gian bếp, Kỳ Nhi tay đang cắt trái cây nhưng hai mắt lại trở nên vô hồn...haizz chuyện hai người bọn họ để họ tự giải quyết với nhau vậy.