Minh Nguyệt tiến đền gần Kỳ Nhi, vỗ nhẹ lên vai con người đang thất thần kia:"Em mau về phòng sát trùng rồi dùng băng cá nhân dán lên vết thương đi. Việc còn lại để chị làm cho."
Kỳ Nhi buông dao đang cắt trái cây xuống, nhìn sang chị mình:
"Được. Chị đợi em xử lí xong sẽ quay lại ngay."
"Ừm"
Minh Nguyệt nhìn bóng lưng con bé rời đi đến khi khuất bóng rồi mới bắt đầu cắt trái cây.
Cuối cùng mọi thứ đều đã được dọn lên bàn, một nhà bốn người ngồi quay quần bên nhau cùng ăn một bữa ăn, không khí này khiến Minh Nguyệt cảm thấy ám áp.
Nhớ lại những ngày đầu cô bước chân sang Mỹ, lén lút giấu ba mẹ đi trong đêm, chỉ để lại một lá thư thông báo để họ yên tâm. Còn mình thì đi với một ít tiền tích lũy nhiều năm và một vali quần áo nhỏ. Những năm tháng ở nơi đất khách quê người, dù được cha mẹ gửi tiền sinh hoạt cho nhưng cô đều không muốn sử dụng, gửi trả lại họ. Cô muốn mình có thể trưởng thành và tự lập hơn. Rồi những ngày sau đó, cô dùng tiền mình tích góp được một phần thuê phòng trọ, một phần đóng tiền cho võ đường. Ngoài ra còn đi làm thêm rất nhiều công việc khác nhau, lúc đầu là một người chạy vặt ở quán ăn, rồi khi võ công khá hơn một chút thì trở thành trợ giảng cho võ đường. Càng về sau, khát vọng cô càng cao hơn, không muốn giậm chân tại chỗ mãi nữa. Có một lần cô giúp cảnh sát thành phố truy bắt một tên tội phạm nguy hiểm nên được khen thưởng, họ hỏi cô có mong ước gì, Minh Nguyệt chỉ trả lời họ:
"Tôi muốn mình trở thành người thực thi chính nghĩa."
Sau đó, cô đã dùng tài năng của mình, trở thành cảnh sát trưởng nổi tiếng nhất thành phố. Khi đó do tiếng vang ngày càng lớn nên được FBI chú ý, mời cô về cộng tác cùng họ. Minh Nguyệt thật sự rất vui vì cuối cùng ước mơ trở thành điệp viên từ bé đã thành hiện thực.
Từ đó, cuộc sống của cô đã bắt đầu nhiều màu sắc hơn, có bạn bè, có đồng đội luôn kề vai sát cánh cùng mình. Giờ đây cô vừa đảm nhận làm người lãnh đạo của bộ phận giải cứu con tin FBI mà còn vừa làm cảnh sát trưởng đầy quyền lực ở Mỹ. Quả thật những ngày tháng đó cô đã rất hạnh phúc. Nhưng trái tim lại vẫn còn một khoảng trống, nó luôn luôn nhung nhớ về gia đình của mình. Cô luôn mong họ sẽ ủng hộ ước mơ của mình, nhưng từ khi báo tin về thì gia đình đã không hề liên lạc với mình nữa...họ không biết cô đã nhung nhớ họ đến chừng nào.
Giờ đây Minh Nguyệt có thể ngắm nhìn họ ở khoảng cách gần như hiện tại, cô đã thấy thõa mãn lắm rồi.
Cha của cô-Thẩm Minh Hạo nhìn về phía Minh Nguyệt lên tiếng trước:
"Minh Nguyệt, còn thất thần ra đó làm gì! Ăn cơm đi."
Minh Nguyệt nhìn cha mình, nhẹ gật đầu. Hai mẹ con Kỳ Nhi cũng bắt đầu động đũa.
Hương vị mẹ nấu, đã lâu lắm rồi Minh Nguyệt mới được nếm lại, nước mắt không biết từ lúc nào đã rơi.
"Coi con kìa, ăn cơm thôi mà cũng khóc được nữa." mẹ cô nhìn con gái nói giọng trêu chọc
"Tại mẹ nấu ăn ngon quá mà. "
"Chị hai...chị lần này về nước được khoảng bao lâu vậy. Hay là sẽ ở lại lâu dài?"
"Thật ra kỳ nghỉ này dài lắm là 2 tháng....sau đó chị phải quay về làm việc."
Cha cô nghe thấy liền tức giận đập đũa xuống bàn:
"Con không thể ở trong nước an an ổn ổn mà kế thừa gia nghiệp hay sao. Cứ nhất thiết phải làm mấy công việc lúc nào cũng cận kề nguy hiểm như thế!"
Không khí giữa bàn ăn đột ngột im ắng. Mẹ cô nhìn Minh Nguyệt, nhẹ giọng bảo:
"Hai cha con đừng như vậy được không. Nguyệt nhi à, cha vì lo cho con mới nói như vậy. Con đừng để tâm."
Minh Nguyệt mỉm cười nhìn mẹ mình trấn an rồi quay sang cha:
"Cha à. Con biết cha vì lo cho con gái nên mới nói như vậy. Nhưng từ nhỏ con không hề có hứng thú kinh doanh. Con chỉ muốn làm việc mình thích, dù cho có chuyện gì con đều sẽ không càm thấy hối tiếc."
"Con..."
"Cha à. Con đảm bảo sẽ luôn bảo hộ tốt bản thân mình. Còn về tập đoàn Thẩm Hy, cứ để cho Kỳ Nhi cùng chồng tương lai của con bé đảm nhận đi. Con thấy Kỳ Nhi rất có tài năng trong lĩnh vực này đấy!"
Kỳ Nhi đang chú tâm nghe họ nói chuyện thì tự dưng nghe thấy tên mình trong đó. Còn chồng tương lai gì đó nữa chứ, chị hai thật là...
Cha cô cũng dần thả lỏng, không muốn tức giận nữa.
"Được rồi, theo ý con. Con đã lớn rồi ta không quản nổi nữa."
Minh Nguyệt thật sự hạnh phúc, được gia đình chấp nhận còn có thể quay trở lại quan hệ thân thiết như xưa với em gái mình. Có lẽ bao năm chờ đợi ngày hội tụ này là không uổng phí.
Mọi người lại vui vẻ cùng nhau ăn trưa, giữa chừng thì Minh Nguyệt lên tiếng:
"Cha mẹ, con muốn nhờ mọi người một việc. Có thể nào thêm một người nữa vào hộ khẩu nhà chúng ta không?"
"Là ai?"cha mẹ cô đồng thanh hỏi.
"Thật ra em ấy là một người cô nhi. Không có người thân bạn bè gì bên cạnh, con muốn nhận cổ làm em gái nuôi để tiện cho việc pháp lí sau này."
"Con không nghĩ nó có mưu đồ gì khác sao?"cha cô hỏi chất vấn.
"Con đảm bảo cô ấy là vô hại. Vả lại...con tin tưởng cổ."
"Thôi được rồi, dù gì cũng chỉ là thêm một cái tên vào sổ thôi. Con không cần lo" cha cô hiếm khi lên tiếng với giọng nói dịu dàng như vậy. Có lẽ sau nhiều năm họ đã thay đổi tư tưởng của mình nhỉ?.
Bữa ăn trưa cùng gia đình đã kết thúc, trước khi rời khỏi mẹ cô nằng nặc hỏi địa chỉ căn hộ của cô để tiện đến thăm, cha thì đưa tay vỗ lên vai cô, nói cô hãy tiếp tục cố gắng theo đuổi thứ mình thích , em gái thì còn quá quắt hơn, bảo cô nhanh chóng tìm người yêu nếu được em ấy có thể làm mai cho cô vài mối. Tất nhiên là Minh Nguyệt từ chối thẳng thừng, sẵn tiện nhéo mũi con bé
"Em đó, tốt nhất đừng tìm kiếm dây tơ hồng lung tung cho chị biết chưa?"
"Ây da đau....biết rồi mà."
Cuối cùng cũng đã ba giờ rưỡi chiều rồi, cô vội tạm biệt mọi người để quay về căn hộ. Không biết Thiên Bình ở nhà một mình có ổn hay không nữa.
"Ting...ting"
Nghe tiếng chuông báo cửa, Thiên Bình liền ngồi bật dậy chạy ra ngoài mở cửa ngay. Khi nhìn thấy người đứng trước cửa không phải Minh Nguyệt mà là một người khác cô cẩn thận dè chừng quan sát. Cô ta mặc một chiếc váy liền thân màu vàng nhạt, áo hai dây, cổ hình chữ V để lộ không ít da thịt, chiếc váy này thậm chí chỉ ngắn chưa qua khỏi đầu gối. Nếu ở nơi của cô đây có thể được xem là vô cùng hở hang rồi, chỉ có khi đi vào lầu xanh mới có thể nhìn thấy con gái ăn mặc thiếu vải như vậy.
"Cô...là ai? " Thiên Bình lên tiếng hỏi
"Cô!" Miêu Miêu ngạc nhiên nhìn người con gái mặc bộ đồ ngủ đoremon trước mặt. Từ lúc có hứng thú với Nguyệt, cô đã yêu cầu thủ vệ đi tra rõ thông tin người thân của Nguyệt. Sau khi đọc bàn thông tin, Miêu Miêu không khỏi cảm thán, quả nhiên cô không nhìn nhầm người, một cô gái sắc sảo như vậy lại còn rất tài năng. Đúng là kì tài hiếm có. Nhờ vậy lòng yêu thích của cô với Minh Nguyệt ngày càng tăng. Nhưng khi nhìn vào người con gái ở trong căn hộ của Nguyệt, lửa giận càng phát hỏa.Rõ ràng trong tài liệu không hề có cô ta, quản lí căn hộ cũng nói chỉ có một người thuê căn hộ này.
Thiên Bình nhìn bịch nguyên liệu trên tay chị ta, rồi nhớ lại Minh Nguyệt đã dặn không cho người ngoài vào nhà nên liền cản lại.
"Nguyệt đã dặn không cho người ngoài vào nhà.. Xin thứ lỗi"
"Nguyệt? Gọi thân mật như vậy sao? Rốt cuộc cô là gì của chị ấy?".
"Tôi là ai của Nguyệt tỷ, liên quan gì tới cô. Ít nhất tôi biết cô là người lạ nên không thể đi vào."
"Cô!"
Thiên Bình từ sau khi tỉnh lại sức khỏe khôi phục một cách nhanh chóng, chính cô cũng không biết tại sao. Nhưng hình như cô phát hiện bản thân rất giỏi trong việc hiểu nội tâm người khác. Từ lúc quan sát và nói chuyện với cô ta, Thiên Bình biết được cổ có địch ý với mình. Dù gì Thiên Bình cũng không phải dạng người mặc cho người khác lớn tiếng, nhìn cô gái này với ánh mắt xem thường.
"Nhìn cách ăn mặc và thái độ nói chuyện của cô là đã biết đến đây có ý đồ gì rồi. Là phụ nữ với nhau nên cô không thể giấu nổi tôi đâu.Tốt nhất nên dừng suy nghĩ đó lại đi"
Miêu Miêu không thể khống chế nỗi nữa, từ nhỏ cô đã được cha mẹ yêu thương chiều chuộng, thậm chí khi biết cô thích con gái họ cũng không hề phản đối, liên tục giới thiệu người thích hợp nhưng đều không thuận mắt cô. Thế lực nhà cô ta vô cùng lớn và bí ẩn có thể nói là không ai dám động vào. Vì quá chán nản nên cô đã rời khỏi nhà dọn đi sống ở nơi khác cho tự do hơn một chút. Nhưng từ khi gặp Minh Nguyệt cô đã khóa chặt mục tiêu của mình, nếu không đoạt được thì cô sẽ không dừng lại. Giờ phút này, có kẻ dám ngán đường và phê phán cô như vậy, thử hỏi làm sao có thể kiềm nén được. định giơ tai tát cô ta một cái nhưng nghĩ lại, nếu để cô gái này có lí do nói lại với Nguyệt thì sẽ làm xấu hình tượng của cô. Xoay người nhìn về phía trước, mắt thấy Minh Nguyệt đang bước về căn hộ, cô là người có thù ắt báo, nếu đã vậy phải trả lại mối thù này mới được.
Miêu Miêu nhìn về phía Thiên Bình:
"Một người con gái như cô mà cũng có tư cách mắng tôi sao? Sao không tự nhìn lại mình chả có tí tư sắc nào mà cũng quyến rũ Nguyệt của tôi. Cô đúng là...chậc chậc...hồ ly tinh mà"
Khi nghe thấy 3 chữ"hồ ly tinh" trong đầu cô liền đau nhói. Dường như cơn đau này đã khắc sâu vào trong tim, hai mắt cô liền trở nên đỏ ngầu, không tự chủ được lí trí, những tiếng nói khinh bỉ bỗng vang lên bên tay cô
"Cô ta đúng là hồ ly tinh mà"
"Phải, phải đó. Không ngờ dám quyến rũ cả nhị điện hạ"
"Đã biết chị gái mình muốn gả cho ngài ấy mà còn đi câu dẫn để làm tiểu thϊếp..."
"Đúng là đáng khinh..."
Thiên Bình bỗng gào thét:
"Đủ, đủ rồi! Đừng nói nữa!. Cô không khống chế nỗi sự đau đớn này nữa mà vung tay tát mạnh Miêu Miêu ngã xuống đất.
Còn Thiên Bình lúc này cô đã dần khôi phục lại lí trí nhưng đã không thu tay lại kịp nữa.
Miêu Miêu không ngờ cô gái trông gầy yếu nhưng ra tay tát cô lại mạnh đến vậy. Nhưng dù gì cô ta cũng đã góp một phần cho vỡ kịch này của cô.
Hai tay Thiên Bình vẫn giữ ở giữa không trung, đang định rút tay về thì đã nghe tiếng trách mắng của Minh Nguyệt.
"Thiên Bình, cô đang làm cái gì vậy hả?"
Minh Nguyệt trong lúc sắp tiến đến cửa đã nhìn thấy một màn mắng người của Thiên Bình, định tiến đến hỏi lí do đã thấy cô tát người ta ngã xuống đất. Cô vội bước đến ngồi xuống cạnh Miêu Miêu.
"cô không sao chứ?"
Miêu Miêu dùng tay xoa má in hằn dấu đỏ, mắt cũng đã ngấn lệ,xoay mặt nhìn Minh Nguyệt:
"Minh Nguyệt, chị...về lúc nào vậy. Em...không muốn chị nhìn thấy bộ dạng thảm hại này của mình hức hức..."
Minh Nguyệt không biết phải xử lí tình huống này thế nào. Dù gì xung quanh còn có nhiều người nếu không xử lí ổn thõa, Thiên Bình sau này ắt sẽ khó chung sống với mọi người xung quanh.
Minh Nguyệt đưa tay bế Miêu Miêu lên đưa vào trong, lạnh giọng nói với Thiên Bình.
"Cô mang bịch nguyên liệu đó vào trong bếp trước đi. Tôi sẽ nói chuyện với cô sau."
Minh Nguyệt lướt qua Thiên Bình, bế Miêu Miêu vào phòng khách. Lúc Miêu Miêu nằm trong vòng tay của Minh Nguyệt, khuôn mặt đáng thương liền thay đổi, nở nụ cười đắt ý. Vòng tay khóa chặt trên cổ Minh Nguyệt rồi nghiêng mặt khóc thút thút trong lòng người đang bế mình.
Minh Nguyệt bước vào phòng khách rồi đặt cô ta lên ghế sofa.
"Tôi thay em ấy xin lỗi cô trước. Có lẽ do còn nhỏ chua hiểu chuyện."
"Hức...hức...em cũng có một phần lỗi trong đó nên chị đừng trách em ấy. Do tôi nghĩ chị đã về nhà nên mới mang nguyên liệu sang. Không ngờ gặp được em ấy. Em đã chào hỏi lịch sử với cổ rồi nhưng mà....hức hức... Em ấy bảo em có ý đồ xấu không cho vào. Đã vậy còn đánh em..."
Minh Nguyệt nhìn người trước mặt cứ khóc mãi, không biết phải làm sao. Tuy cô quan biết cô bé Thiên Bình kia không quá 2 ngày nhưng cô tin em ấy là người hiểu chuyện, lại rất thông minh. Nên khi nghe lời tả lại của Miêu Miêu cô thật sự bán tín bán nghi.
Miêu Miêu nhìn Minh Nguyệt có vẻ không hề phản ứng gì trước lời mình nói liền khá khó chịu. Cô không muốn cơ hội hiếm có này mất đi liền hướng Minh Nguyệt nói với giọng đầy yếu ớt:
"Nguyệt à, mặt của em sưng rồi...chị có thể làm túi đá chườm giúp em không.?"
"Vậy cô đợi chút."
Một lát sau, trên tay Minh Nguyệt là một tuýp kem giảm sưng.
"Cô trước tiên thoa kem giảm sưng đi. Hiệu quả của nó tốt hơn chườm đá nhiều."
"Em...không biết vết thương ở chỗ nào. Chị thoa giúp em đi."
Minh Nguyệt nghe xong, mặt không cảm xúc, ngồi xuống đối diện khuôn mặt của Miêu Miêu, nặn một ít lên ngón tay rồi xoa nhẹ lên vết đỏ trên mặt.
Miêu Miêu nhìn về phía cửa thấy Thiên Bình sắp bước vào. Do chỗ ngồi của cô là đối diện cửa còn Minh Nguyệt ngồi xoay lưng lại nên ở góc độ của cô có thể thấy được Thiên Bình đang nhìn về phía hai người. Miêu Miêu tranh thủ cơ hội liền sà vào lòng Minh Nguyệt, hai tay vòng lên cổ, cố gắng cúi thấp người để dễ dàng lộ cảnh xuân trước mặt Nguyệt.nói nhẹ nhàng với Minh Nguyệt:
"Cảm ơn chị chăm sóc em. Đã lâu rồi mới có một người tốt với em như vậy đó. " rồi ả nhìn sang phía cửa thấy Thiên Bình đang đứng bất động, hai mắt như viên đạn bắn về phía ả.
Minh Nguyệt không hề thích tiếp xúc thân thiết với người lạ nhưng cô gái này đang xúc động mạnh nên nhẹ đẩy cô ta ra rồi đứng khỏi ghế.
"Được rồi, tôi tặng cô phần thuốc còn lại, đem về tự dùng vết sưng sẽ giảm nhanh. Còn về phần lẩu này hay cô đem về nhà dùng dần đi.Dù sao bây giờ sức khỏe cũng không tốt lắm không phải sao?"
"Nhưng..."
"Được rồi. Để tôi tiễn cô."
Miêu Miêu mặc dù tiếc nuối vì không thể cùng Minh Nguyệt nấu ăn bồi đắp tình cảm nhưng dù sao cũng đã thu về một ít thành quả.
"Được vậy em về trước đây. Dù gì chúng ta cũng là hàng xóm của nhau, sau này có việc gì cứ tìm em."
"Được, cảm ơn cô."
Sau khi đóng cửa tiễn khách, Minh Nguyệt liền đi đến phòng Thiên Bình, cô thật sự muốn biết vì sao cô ấy lại cư xử như vậy. Phải chăng là do nhớ lại sự việc gì đó liên quan đến thân thế của cổ nên mới trở nên kích động đả thương người khác. Dù là lí do gì thì tâm của Minh Nguyệt đều tin tưởng cổ không phải là người sẽ tự dưng đi đánh người.