Minh Nguyệt cuối cùng cũng đã bước chân vào ngôi nhà mà mình đã rời đi bốn năm. Bước vào phòng khách, nhìn thấy cha mẹ vẫn khỏe mạnh, cô thật sự thấy rất vui, còn em gái thì nhìn cô thất thần rồi chảy cả nước mắt, Minh Nguyệt thật sự thấy lạ, không phải em ấy vẫn nên giữ gương mặt chán ghét với mình mới đúng chứ! Mẹ của cô nhìn thấy cô liền làm rơi cả tập tài liệu đang cầm trên tay, đứng nhanh khỏi ghế chạy về phía của cô ôm thật chặt:
"Con gái của mẹ...cuối cùng cũng chịu về rồi."
"Mẹ..." Minh Nguyệt dang tay ôm chặt lấy lưng của mẹ , vỗ nhẹ.
Còn cha của cô từ nãy đến giờ tuy vẫn ngồi một chỗ không lên tiếng nhưng ánh mắt ông luôn nhìn về phía con gái mình, ẩn sâu trong đó có thể cảm nhận được là sự nhớ nhung lẫn tức giận. Nhìn hai người trước mặt cứ ôm nhau mãi, ông không nặng không nhẹ lên tiếng:
"Con bé mới về, cho nó lên phòng nghỉ ngơi trước đi. Một lát nữa cùng ăn trưa rồi tâm sự cũng không muộn."
"À phải rồi, con lên phòng nghỉ ngơi chút đi. Mẹ sẽ đích thân xuống bếp nấu món con thích nhất."
"Con cảm ơn mẹ."
Mẹ cô quay sang nhìn Kỳ Nhi:
" Con đưa chị hai lên phòng rồi tâm sự với nhau đi. Khi nào nấu ăn xong mẹ sẽ gọi hai đứa xuống."
Kỳ Nhi đi đến trước mặt Minh Nguyệt, cầm lấy bàn tay trái của chị:
"Đi theo em."
Nhìn hai đứa con gái không còn xa lánh nhau nữa, bà cảm thấy rất vui, quay lại ngồi đối diện chồng mình:
"Ông đó, không phải bao năm qua vẫn lén lút hỏi thăm tình hình con gái sao, ngoài mặt thì không quan tâm nhưng trong lòng lại thương nhớ con gái. Một lát...ông nên biểu hiện ra một tí với Minh Nguyệt để con bé cảm nhận được tình cảm gia đình sau bao năm gặp lại, có biết không."
Minh Hạo nghe vợ mình nói trúng tim đen, thẹn quá hóa giận:
"Bà ăn nói linh tinh gì vậy. Tôi làm sao có thể để tâm một đứa con gái không biết nghe lời như vậy. Còn bà nữa, lo xuống bếp chuẩn bị bữa ăn cho bọn nhỏ đi."
Bà khẽ mỉm cười rồi quay người vào bếp:
"Đúng là chỉ giỏi cứng miệng."
Kỳ Nhi nắm tay đưa chị trở về phòng cũ của chị ấy. Sau khi đóng cửa lại, họ bước ra ngoài ban công ở cửa phòng cùng nhau nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài. không khí giữa hai người trở nên im lặng. Mỗi người mang theo một tâm trạng riêng không biết nên mở lời thế nào.
"Chị..."
"Em..."
Hai người họ đều lên tiếng cùng một lúc. Sự ngập ngừng lại diễn ra.
"Em...nói trước đi"
Kỳ Nhi quay sang nhìn chị mình, tay nắm lấy tay chị ấy.
"Chị hai...em xin lỗi vì lúc trước đã hiểu lầm chị...vì tính khí trẻ con hiếu thắng của mình mà nhiều lần đẩy chị ra ngoài."
Minh Nguyệt dùng tay còn lại xoa đầu cô:
"Chị không trách em."
"Không...em nhất định phải xin lỗi chị. Lúc nhỏ quả thật em rất hâm mộ thành tích của chị, thậm chí là tình cảm của ba mẹ dành cho chị. Họ lúc nào cũng lấy chị ra khoe với hàng xóm, họ hàng một cách tự hào...duy chỉ có em, mỗi lần nhắc đến chỉ làm họ xấu hổ...."
Minh Nguyệt nắm chặt vai Kỳ Nhi.
"Em tuyệt đối đừng suy nghĩ như vậy, cha mẹ dù có như thế nào cũng đều yêu thương con cái của mình, chỉ khác ở cách thức họ thể hiện ra thôi!"
"Em biết chứ! Có lẽ vì lúc nhỏ em quá vô dụng, chỉ biết tự ti, không dám đương đầu khó khăn nên họ luôn nghiêm khắc với em, muốn em mạnh mẽ và vượt qua chướng ngại của bản thân. Nhưng cuối cùng...người cha mẹ tin tưởng và tự hào nhất chỉ có chị."
"Chị xin lỗi. Chị đã không nghĩ đến cảm nhận của em... Nếu lúc đó chị không cố gắng học tập quá nổi bật..."
"Đủ rồi! Chị nghĩ em đang ghen ghét về thành tích học tập sao! Em hiểu được để đạt được những thứ đó chị đã ngày đêm học tập vất vả thế nào."
"Em..."
"Sau khi chị đi du học nhiều năm, em đã suy nghĩ về chuyện cũ rất nhiều...cảm thấy mình thật ấu trĩ. Chính vì không đủ cố gắng nên mới thất bại, vậy mà trong lúc yếu đuối nhất em lại lấy chị làm lí do cho tất cả việc đó. Cho rằng là do chị nên cha mẹ mới không chú ý em, do chị em mới không được thừa hưởng công ty, do chị..." anh Hàn Vũ mới không yêu em. Nhưng những lời này cô không muốn nói ra. Không biết từ lúc nào nước mắt Kỳ Nhi đã rơi, chảy dài trên gương mặt cô. Minh Nguyệt tiến đến ôm chặt cô vào lòng.
"Sau này, nghĩ kĩ lại mọi chuyện mới thấy là do bản thân mình không đủ nỗ lực mà thôi. Em thật sự quá vô dụng...phải không chị? Hức... hức..."
Minh Nguyệt nghe tiếng nức nở của em gái mình, lòng cô đau hơn bất kì ai. Nếu mình chính là lí do khiến em ấy trở nên tự ti, đau khổ thì người làm chị này quá thật bại rồi.
"Không, em không vô dụng. Chúng ta sẽ không biết bản thân mình rực rỡ ra sao nếu không cố gắng không phải sao? Và bây giờ em đã thành công rồi, sự cố gắng của em đã khiến cha mẹ tự hào, đồng nghiệp tin tưởng và đặc biệt là chị...chị không bao giờ thất vọng về em."
Kỳ Nhi ngước măt nhìn chị hai, quả thật là do lúc nhỏ cứ suy nghĩ mù quáng, không chịu nhìn rõ sự yêu thương săn sóc của chị mình. Cái ôm ấm áp này có lẽ đã trở thành một dĩ vãng từ rất nhiều năm trước. Kỳ Nhi cũng không nhớ lần cuối cùng hai người ôm nhau thân thiết như thế này là từ bao giờ...
Kỳ Nhi thoát khỏi vòng tay của chị hai, nắm tay chị ấy bước về phòng rồi cả hai cùng ngồi xuống giường.
"Lâu ngày không gặp, chị quả thật càng ngày càng xinh đẹp nha."
"Em đó...dẻo miệng từ khi nào vậy hả?"
"Đâu có đâu, em nói sự thật thôi. Chị của em quyến rũ động lòng người thế này chắc thu hút không ít ong bướm nhỉ?"
Minh Nguyệt gõ một cái lên trán cô:
"Chỉ giỏi nói bừa."
"Ây da...người ta nói sự thật mà. Hồi còn đi học không phải cứ mỗi năm là chị đều dành được giải hoa khôi thành phố hay sao. Làm em đây mỗi lần đi học đều có bạn nam nhờ chuyển hộ thư tình...mà điều em không ngờ là...còn có nữ nữa nhaaa."
Minh Nguyệt không muốn nghe cô em gái này nói lung tung nữa nên liền đưa tay cù lét khắp người cô, cả hai liền ngả lăng trên giường.
"Haha..em xin lỗi mà. "
"Được rồi. Tha cho em."
"Chị à...khoảnh khắc chúng ta vui đùa như thế này...chắc đã cách đây gần mười năm rồi nhỉ?."
Thấy tâm trạng Kỳ Nhi bỗng trùng xuống, Minh Nguyệt liền tìm đề tài khác nói chuyện.
"Ừm, chúng ta còn rất nhiều thời gian bù đắp cho những khoảng trống đó mà. Em không cần thấy nuối tiếc vì gia đình luôn ở cạnh em."
"Cũng phải...à em nhớ hồi lớp 5, cứ mỗi lần có bạn học nào ức hϊếp đánh em là sang hôm sau mặt liền sưng lên, còn quay sang trừng em nói nào là
"kêu chị cậu né xa tôi ra"
từ đó không dám làm gì em nữa. Đừng nói là chị giở trò đấy nhé."
"Ừm, ai bảo hắn ức hϊếp em gái chị chứ!"
"Ây cha, không ngờ một cô học sinh gương mẫu lại có thể làm ra hành vi như vậy nhaaa"
Minh Nguyệt nhéo mạnh mũi cô :
"Em còn nói, đều vì lo lắng cho em thôi."
"Cảm ơn chị...nếu em không hiếu thắng đến mù quáng như vậy..."
Minh Nguyệt cắt ngang:
"Thôi đừng nhắc quá khứ nữa, nói tí về tình hình của em hiện tại đi. Ngoài chuyện công việc ra thì vấn đề tình cảm thế nào rồi."
Kỳ Nhi mặt trở nên lạnh lại, không còn ý cười vừa nãy nữa. Cô đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa ban công.
"Thật ra hai năm trước em đã tỏ tình anh Hàn Vũ nhưng anh ấy chỉ xem em là em gái... Nhưng chị không cần lo, em có thể học được thế nào là buông đúng lúc, em không muốn tạo ra áp lực cho chính mình và anh ấy."
"Kỳ Nhi, em trưởng thành thật sự rồi..."
"Thời gian có thể thay đổi con người ta mà...à không nói việc này nữa. Nói về chị đi!"
"Chị thì có gì để nói chứ!"
"Chuyện cha mẹ muốn chị thừa kế công ty...chị không thể suy nghĩ lại sao. Em phải công nhận chị rất có tài năng ở lĩnh vực này, nếu..."
"Được rồi, điều chị đã quyết sẽ không ai thay đổi được đâu... Không phải em từ nhỏ đã thích kinh doanh sao? Bây giờ còn được mọi người trong công ty tin tưởng nữa. Chắc chắn sau này sẽ mang đến thành công cho công ty của cha."
"Nhưng mà..."
Đúng lúc này tiếng chuông cửa lại vang lên, Minh Nguyệt quay sang hỏi Kỳ Nhi
"Hôm nay nhà chúng ta còn có khách sao?"
Khuôn mặt Kỳ Nhi dần dần mất đi sự vui vẻ ban đầu
"Em nghĩ em biết đó là ai rồi."
Minh Nguyệt nhìn cô đầy thắc mắc, tại sao sắc mặt em ấy lại không vui như vậy.
"Con chào cô chú ạ! Con đến đây không phiền bữa cơm của mọi người chứ?"
Cẩm Tường nhìn thấy Hàn Vũ, bà liền cười hiền hòa đáp:
"Con đến đúng lúc lắm Hàn Vũ. Hôm nay gia đình cô mở bữa ăn nhỏ mừng Minh nguyệt trở về. Bây giờ nó đang ở cùng Kỳ Nhi ở trên lầu đó, con lên cùng chúng nó ôn lại kỉ niệm đi."
"Dạ, con cảm ơn cô."
Hàn Vũ từ khi lên đường đến đây anh cũng chưa rõ mục đích của chuyến đi này là gì. Vì anh muốn mau chóng gặp lại Minh Nguyệt sao? Hay là vì muốn được gặp Kỳ Nhi...nhưng anh còn có thể nói gì với em ấy đây. Có khi chỉ nhìn thấy mặt anh là em ấy đã không vui rồi. Hàn vũ không biết cảm xúc hiện giờ của mình là gì nữa. Có lẽ từ lâu đã quen với sự dựa dẫm mà Kỳ Nhi đối với anh, mỗi lần cô khóc đều là anh đưa cho cô khăn giấy, cho cô bờ vai tựa vào an ủi. Anh rất nhớ từng khoảnh khắc mà anh cùng em ấy trải qua. Nhưng trong tim anh lại có một phần lớn đều là hình bóng của Minh Nguyệt.
Tại sao anh lại thích Minh Nguyệt ư? Phải nói vào năm anh 6 tuổi. Cái ngày mà cả hai gia đình cùng nhau đi cắm trại ở một khu rừng. Do lúc nhỏ anh ham chơi nên đã tách họ ra đuổi theo một con thỏ nhỏ. Anh cứ chạy chạy theo nó mãi nhưng vẫn không bắt được. Khi mất dấu thỏ con, anh mới phát hiện mình đang ở một nơi đầy tối tăm, anh đi tìm mãi tìm mãi vẫn không thấy cha mẹ hay cô chú đâu cả. Dần dần trời cũng ngả tối, do tuổi còn nhỏ mà bụng vẫn chưa ăn uống gì, ý thức anh dần trở nên yếu đi. Lúc mơ màng nghĩ mình sẽ không thể sống nữa bỗng cảm nhận được một vòng tay nhỏ bé ôm lấy anh, đưa dòng nước mát lạnh vào trong miệng rồi đặt anh nằm xuống. Sau đó anh như được sống lại, cố gắng mở mắt ra nhìn người đối diện và người đầu tiên anh nhìn thấy chính là Minh Nguyệt. Cô nhìn anh khẽ nói:
"Hàn Vũ ca, anh không sao chứ? Một lát nữa mọi người sẽ đến thôi anh đừng sợ."
Và rồi kể từ ngày hôm đó, cô như bạch nguyệt quang trong lòng anh, anh muốn được ở cạnh chăm sóc và bảo vệ cô như cô đã từng làm với anh vậy. Dần dần khi lớn lên cùng nhau tình cảm ấy càng lớn hơn, nó đã vượt qua cả mức tình thân. Vào cái hôm anh dự định sẽ nói rõ với cô thì đã nghe tin cô đi du học. Từ đó trở đi đã không liên lạc được nữa. Nhưng bây giờ...cô đã trở lại. Liệu bây giờ nói với cô ấy, cổ có chấp nhận không?. Tâm tư anh bây giờ thật mong có thể nhanh chóng tỏ bày với cô và nhận được đáp án mà bấy lâu mình luôn trông đợi.