Nợ Em Một Thanh Xuân

Chương 44

Chương 24 ( p2 )

Mỹ Linh nghe vậy chẳng nói thêm gì có phải bây giờ cô cũng giống như Ngọc Trúc trước kia ? Bỉ ổi liêm sỉ không ? Về Thiên Phong đương nhiên cô tin Thiên Phong sẽ làm được , nhưng đó là ân oán của cô sao có thể lôi Thiên Phong vào ?

" Mỹ Linh đừng xem anh là người ngoài nữa có được không ? Chúng ta bây giờ cũng kết hôn rồi không lẽ em mãi như thế sao ? " Thiên Phong nắm chặt vai cô ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình , nhưng Mỹ Linh nhẹ đẩy tay Thiên ra cũng tránh né ánh mắt ấy

" Tôi có chút buồn ngủ bây giờ tôi muốn đi ngủ " Mỹ Linh vội nói qua vấn đề khác bây giờ cô không muốn nói về điều này , dù thế nào cũng không thể thay đổi họ bắt đầu cũng là vì hợp đồng

Thiên Phong có chút tức giận khi cô tránh né mình anh đưa tay kéo cô về phía mình , Mỹ Linh cau mày có chút đau khi bị Thiên Phong kéo ngược lại

" Anh làm gì vậy thả tay ra .. Thiên Phong anh làm tôi đau " cô dùng tay đập mạnh vào tay Thiên Phong đang nắm chặt mình , tên này có vấn đề sao mà tự nhiên nổi điên với cô ?

" Chúng ta nói rõ còn không em đừng mơ anh để cho em ngủ " Mỹ Linh nghe xong cau mày không thấy vô nghĩa sao ? Cũng chẳng có gì để nói cả bây giờ tóm lại cô mệt không muốn nói gì hết

" Anh muốn nói cũng được để mai nói bây giờ tôi muốn đi ngủ " Mỹ Linh dùng sức gỡ tay Thiên Phong ra sau đó nhanh chóng nằm xuống , chuyện này tốt nhất không lên nói là tốt nhất .. giữa hai người họ thế này là đủ lắm rồi

" Thiên Phong anh đừng quá đáng " Mỹ Linh bật dậy khi Thiên Phong cố ý kéo chăn mình ra chỗ khác , ánh mắt nhìn chằm chằm Thiên Phong với lửa giận

" Em muốn ngủ được thôi em ngủ còn anh làm việc của mình " Mỹ Linh ngơ ngác trước câu nói của Thiên Phong . chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì cơ thể to lớn của anh đã đè lên người mình

" Anh muốn làm gì ? " Lần này Mỹ Linh hốt hoảng thật sự tay chân muốn vùng vẫy nhưng không thể , bây giờ cô có thể cảm nhận được Thiên Phong đang tức giận thế nào . Nhưng cô không làm gì sai cả cô không muốn nói đó là quyền của cô

" Em muốn ngủ thì cứ ngủ còn anh làm gì đó là quyền của anh " Thiên Phong nói ẩn ý bàn tay đưa lên từng cúc áo của cô , Mỹ Linh như không tình nguyện nắm chặt áo mình không để Thiên Phong làm loạn

" Anh đã cho em cơ hội rồi mà em không chịu thì đừng trách " Thiên Phong nắm chặt hai tay cô lêи đỉиɦ đầu , Mỹ Linh không ngừng lắc đầu từ chối miệng không ngừng cầu xin Thiên Phong dừng lại .. nhưng nó là vô ích Thiên Phong vốn dĩ chẳng để tâm xem cô nói gì

" Thiên Phong dừng lại đi .. cầu xin anh mà .. đừng " Mỹ Linh vùng vẫy trong vô vọng , môi không ngừng bị Thiên Phong cấu xé cô cắn chặt môi đến bật máu .. chuyện này không thể sảy ra cô không muốn đâu

Bọn họ đúng là vợ chồng nhưng đó chỉ là danh nghĩa cho lên chuyện này không thể phát sinh , huống chi cô không muốn ở cùng một chỗ với Thiên Phong .. đến lúc anh chán rồi cũng vứt bỏ cô thôi vậy sao lại không để nó kết thúc êm đẹp ?

" Bây giờ một là em ngoan ngoãn hai là chúng ta liền kết thúc " Mỹ Linh nghe xong tay chân như chẳng còn sức vùng vẫy , cái này không khác gì cô làm gái sao ? Dùng thân để trao đổi có khác ?

Thiên Phong buông tay cô ra Mỹ Linh cũng chẳng màng kháng cự đêm nay cô biết được số phận của mình , Thiên Phong như con thú không ngừng đòi hỏi cô cũng chẳng quan tâm cô đang thế nào

Mỹ Linh ngước nhìn ra ngoài cửa sổ nước mắt chảy dài , cô thật sự muốn quay lại nhưng không còn có cách quay đầu .. đêm nay lại một đêm thế kỷ trôi qua

~~

Sáng hôm sau Mỹ Linh tỉnh dậy cũng đã là 10 giờ cũng gần đến bữa cơm trưa , cơ thể không ngừng chuyền đến cơn đau khiến cô biết đêm qua không phải mơ .. nước mắt lại một lần nữa chảy xuống cuộc sống này phải ép cô vào bước đường cùng mới được sao ?

" Phu nhân " Mỹ Linh ngồi thất thần trong phòng chẳng phản ứng , mọi người trong nhà hốt hoảng nhanh chóng mở cửa chỉ sợ cô gặp chuyện

" Ra ngoài hết đi tý nữa mang canh lên đây cho tôi " Thiên Phong đóng cửa tiến lại phía bên giường

" Cầu xin anh đừng chạm vào tôi "