Nợ Em Một Thanh Xuân

Chương 45: Chương 25 ( p2 )

Chương 25 ( p2 )

Bàn tay Thiên Phong đang muốn chạm vào cô thì bỗng dưng dừng giữa không trung , mấy giây sau liền thu lại về vị trí cũ

" Em đói không anh đưa em đi ăn ? " Mỹ Linh chẳng nói thêm gì cô co chân lại ép người vào cạnh giường , bây giờ cô chỉ muốn được yên tĩnh mà thôi ngoài ra không cần thêm gì cả

" Mỹ Linh,.. " Thiên Phong cố ngồi cạnh lại gần Mỹ Linh nhưng cô lại có né ra , anh thấy vậy cũng chẳng tức giận kéo cô về phía mình

" Anh buông tôi ra .. hức " Mỹ Linh vùng vẫy muốn thoát khỏi Thiên Phong nhưng vô ích , cơ thể động mạnh liền chuyền đến cơn đau khiến cô bất lực

" Anh xin lỗi " Thiên Phong ôm cô chặt hơn anh chỉ sợ buông ra cô sẽ rời bỏ mình , đêm qua anh biết lỗi là do mình nhưng anh chỉ muốn cô là của riêng mình .. anh cũng biết chắc chắn cô có thể hận anh nhưng nếu quay lại anh vẫn sẽ làm vậy

" Hức vì sao anh lại làm thế với tôi ? Huhu " Mỹ Linh ngồi trong lòng Thiên Phong bật khóc lớn nước mắt thi nhau chảy xuống , cô không biết bây giờ cảm xúc trong cô là gì nữa

" Xin lỗi .. xin lỗi " Thiên Phong vỗ lưng Mỹ Linh để mặc cô khóc trong lòng mình , anh làm thế có khác kẻ thiếu nhân tính hay không ? Nhưng nếu không làm vậy anh sợ không giữ được chặt cô bên mình

" Mỹ Linh em nghe anh nói " Thiên Phong nhẹ đẩy cô ra những ngón tay khẽ lau những giọt nước mắt kia , Mỹ Linh dù đã nín khóc nhưng nước mắt vẫn rơi xuống

" Anh biết em ghét anh càng không muốn ở cùng một chỗ với anh có phải là vì trước kia hay không ? " Cô vẫn như thế vẫn chọn cách im lặng cũng chẳng phản bác gì , chính bản thân cô cũng không thể hiểu là còn hay không ? Cứ nghĩ là cô thật sự hận Thiên Phong nhưng không phải vậy , cô không thể trách anh chỉ vì Thiên Phong lúc đó quá yêu Ngọc Trúc .. bảo vệ người yêu mình lúc đó cũng chẳng có gì sai

Người sai lúc đó là cô vì cô yêu người không lên yêu mà thôi , ai đời bỏ mặc người mình yêu để cứu người khác không ? Điều Thiên Phong làm lúc đó là không hoàn toàn sai

" Mỹ Linh anh biết những lỗi lầm trước kia mình gây ra nhưng em có thể tha thứ cho anh không ? Bây giờ không giống như trước chúng ta bây giờ là vợ chồng .. không lẽ em cứ mãi giữ khoảng cách thế này với anh sao ? " Mỹ Linh suy nghĩ từng chữ Thiên Phong vừa nói quả thật anh nói rất đúng , nhưng một điều không thể thay đổi bọn họ kết hôn không vì tình yêu

" Như vậy thì sao ? Chúng ta đến cuối cũng chỉ kết thúc bằng hai chữ " li hôn " Thiên Phong nghe cô nói xong khẽ đơ người anh chưa từng nghĩ đến chuyện này , điều anh luôn quan tâm kết hôn cùng cô để họ có thể ở cùng một chỗ .. còn về việc li hôn thì,..

" Mỹ Linh em nghe cho rõ đây dù có chuyện gì anh khẳng định 101% là không li hôn " Mỹ Linh nhìn vào ánh mắt của Thiên Phong dường như có một sự khẳng định chắc chắn trong đấy , nhưng cuộc sống đâu ai biết được chuyện gì sẽ đến ? Miệng thì nói vậy thôi chứ con tim có như vậy ?

" Thiên Phong nói gì thì nói giữa chúng ta cũng chỉ như bản hợp đồng cuộc hôn nhân này ngoài ý muốn , nói thế nào đi nữa thì cũng không có kết quả tốt " lời cô vừa hết bầu không khí bỗng dưng rơi vào sự im lặng , bây giờ chỉ đơn giản nghĩ gì thì nói đó

" Mỹ Linh anh biết điều bây giờ anh nói em sẽ không tin nhưng anh yêu em , kết hôn với em cũng không phải vì bản hợp đồng kia chỉ vì anh muốn em ở cùng một chỗ với anh mà thôi " Mỹ Linh lúc này như rơi vào khủng hoảng cô không nghe lộn chứ ? Thiên Phong sao có thể yêu cô chuyện này làm sao có thể ?

" Mỹ Linh em tin tưởng anh một lần có được không ? Lúc trước là em theo đuổi anh còn bây giờ em cho quyền anh theo đuổi em được có không ? " Mỹ Linh nghe xong hai mắt lại nhoè đi cảm xúc của cô bây giờ là gì đây chứ ? Không phải cô hết yêu Thiên Phong rồi sao bây giờ sao tim nó lại đập mạnh thế này ? Cảm xúc cô cũng không thể điều khiển nữa

" Vợ em không cần tha thứ cho anh nhưng xin em đừng tỏ ra xa lánh ánh có được không ? Em không yêu anh cũng được bây giờ chỉ cần anh yêu em đủ "

100 cmt mai tui ra 2 chương luôn