Nợ Em Một Thanh Xuân

Chương 43: Chương 23 ( p2 )

Chương 23 ( p2 )

Mỹ Linh có chút ngơ ngác trong lời ẩn ý của Thiên Phong cô không trả lời cũng chẳng biết có đồng ý hay không , đúng vậy cô rất ghét Ngọc Trúc xuất những năm qua cô từng suy nghĩ sẽ trả lại những gì mình nhận .. bây giờ có người tình nguyện giúp sao cô lại không muốn ? Cô cũng muốn xem thử Thiên Phong muốn làm gì

Thiên Phong là một ông chủ lớn nhưng cô cũng từng nghe qua anh không đi sự kiện cùng phụ nữ , với lại những người kia cũng chưa biết họ đã kết hôn . Cho nên những ánh mắt kia cũng không có gì lạ , lúc đầu cô có chút không tin khi Thiên Phong muốn mình đi cùng .. cô càng không hiểu vì sao Thiên Phong lại chọn mình

" Em ngồi đây đợi anh một chút đói thì ăn trước nhé " Thiên Phong khẽ xoa đầu cô Mỹ Linh nhẹ gật đầu , cô ngồi im trên ghế đợi bánh ngọt ở đây khá nhiều còn đẹp mắt .. cô với đại một cái ở trên bàn ăn

" Mỹ Linh tôi có muốn nói chuyện với cô " Mỹ Linh khẽ ngước mắt lên nhìn sao lại cứ như ruồi đuổi không đi nhỉ ? Cô đây không muốn kiếm chuyện gây sự cho nên đừng gây hoạ với cô

" Thế nào sợ không dám nói ? " Ngọc Trúc lên giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Mỹ Linh , cô nhét miếng bánh còn xót trên đĩa vào miệng

" Sợ ? Cô nghĩ xem tôi có gì để sợ cô ? " Mỹ Linh dùng vẻ mặt khinh bỉ nói cái này tự làm tự chịu , đúng là suy nghĩ nông cạn cô không phải ngu ngốc như lúc trước .. bây giờ cô không dễ đυ.ng vào đâu

" Ra hồ bơi " Mỹ Linh cũng chẳng ngán mà đi theo để xem muốn dở trò gì ? Bây giờ đến lúc cô thể hiện những thứ cô chịu cô sẽ đòi lại

~~

" Biến khỏi Thiên Minh cô đừng có mà quyến rũ anh ấy " Mỹ Linh tỏ vẻ mặt khinh thường cô còn tưởng chuyện gì , bây giờ xem ra cô là người mạnh thế

" Xin lỗi nhé tôi là người thường không phải thần thánh đâu mà biến , mà phải rồi người đàn ông của ai thì tự phải biết đường giữ không thôi cũng chỉ như kẻ vô dụng " Mỹ Linh nói ẩn ý cũng đủ để biết cô đang châm chỉ Ngọc Trúc , vẻ mặt tức tối của Ngọc Trúc khiến cho cô càng thêm vui .. bây giờ có thể nói phần thắng nắm chắc trong tay cô nước cờ này không đi cũng thắng

" Mày,.. " Ngọc Trúc muốn đưa tay lên đánh nhưng bị cô dùng tay giữ lại chiêu này xưa rồi , ba mẹ cô sinh cô ra còn chưa dám đánh thì cô ta là cái thá gì ?

" Đừng có mà đυ.ng tay đυ.ng chân với tôi cô còn non lắm .. nếu muốn tôi cho cô xem chuyện vui " Mỹ Linh khẽ liếc nhìn phía sau thì đã thấy Thiện Minh đang dần tiến đến , gương mặt khẽ cười ẩn ý xem ra có chuyện vui rồi .. không quá 3 giây sau thì,..

" Bụp,.. "

" Cứu .. cứu " Ngọc Trúc đứng trên bờ ngơ ngác chuyện gì vừa sảy ra thế này ? Cô ta không hề đẩy Mỹ Linh là cô tự nhảy xuống

Thiện Minh nhìn thấy không suy nghĩ mà nhanh chóng nhảy xuống hồ bơi anh ôm cô lên bờ , mọi người cũng hốt hoảng theo nhanh chóng chạy lại xem

" Minh không phải em " Ngọc Trúc sợ đến xanh mặt nói Thiện Minh không nói gì ôm Mỹ Linh đi qua cô ta , nhưng chỉ được vài bước thì bỗng có bàn tay giành lại

" Tôi vừa đi có xíu lại có kẻ muốn gϊếŧ vợ tôi ? " Thiên Phong bế cô trên tay anh không quên khoắc áo lên người cô

" Vợ em thấy khó chịu không ? " Mỹ Linh nằm trong lòng Thiên Phong khẽ lắc đầu , cô chỉ hơi run một chút ngoài ra không có vấn đề

" Chuyện này tôi không dễ gì bỏ qua vậy đâu " Thiên Phong bỏ lại một câu rồi nhanh chóng bế cô rời đi , Thiện Minh ngơ ngác như kho tượng nhìn kẻ khác ôm cô đi .. bây giờ anh không còn quyền hạn gì nữa cả

" Minh,.. "

" Chát,.. "

" Câm miệng thối của cô lại đồ lòng dạ ác độc " Thiện Minh tức giận không thương tiếc tặng cô ta một bạt tai , ánh mắt đỏ ngầu vì tức giận nếu Mỹ Linh có chuyện gì anh sẽ gϊếŧ cô ta ngày lập tức

" Em thật sự không có .. hức .. Minh em không đẩy cô ta " Ngọc Trúc ôm một bên má nhìn Thiện Minh nói , càng nghe anh lại càng tức mọi chuyện rõ ràng như thế còn chối ?

" Cô đừng gọi tên tôi cô không xứng đâu cô nghe rõ đây nếu Mỹ Linh có chuyện gì,.. tôi sẽ gϊếŧ chết cô " Thiện Minh nói xong quay người rời đi nếu anh không kiềm chế chắc chắn sẽ gϊếŧ cô ta , bao nhiêu năm qua vẫn là ác độc như vậy .. Ngọc Trúc nắm chặt bàn tay căm phẫn Mỹ Linh tao chắc chắn sẽ gϊếŧ mày

~~

" Mỹ Linh em thấy thế nào rồi ? " Thiên Phong ngồi cạnh giường bệnh cô lo lắng hỏi người phụ nữ này sao ngốc như vậy ?

" Không sao " Mỹ Linh khẽ lắc đầu nước lúc nãy dưới hồ có hơi lạnh một chút , bây giờ cô vẫn còn cảm thấy lạnh ngoài ra thì không có chuyện gì đáng lo

" Sao em ngốc vậy hả ? Trả thù người ta lại tự đi làm hại mình là thế nào ? " Mỹ Linh có chút không tin nổi sao Thiên Phong có thể biết được chứ ? Lúc nãy nếu theo hướng nhìn mọi người có thể nghĩ cô là do Ngọc Trúc đẩy , nhưng sự thật là cô tự nhảy xuống cô chỉ cố giả vờ nắm tay Ngọc Trúc khi người ta nhìn thấy sẽ tưởng Ngọc Trúc đẩy cô .. nhưng sự thật lại khác hoàn toàn

" Mỹ Linh em vẫn không tin anh sao ? Anh nói sẽ giúp em lấy lại công bằng thì chắc chắn anh không thất hứa .. làm ơn em đừng tự làm mình bị thương được không ? "