Nợ Em Một Thanh Xuân

Chương 42: Chương 22 ( p2 )

Chương 22 ( p2 )

Thiên Phong thay đồ xong cũng đã hơn một tiếng nhưng vẫn kiên nhẫn ngồi chờ cô lựa đồ , khổ thay cô cứ lấy cái này rồi ném cái kia rồi lại nhặt lại không biết bao nhiêu lần .. đúng thật là có quá nhiều đồ cũng quá rắc rỗi đi

Trong phòng ngủ lúc này chỗ nào cũng có đồ của cô quần áo .. túi sách .. giày cao gót nhìn chỗ nào cũng thấy , Thiên Phong chỉ ngồi im bấm điện thoại để cho cô muốn chọn thế nào thì chọn

" Này anh thấy cái này thế nào ? " Mỹ Linh dơ một chiếc váy màu xanh lục được thiết kế tinh xảo lên , nãy giờ cô cũng chỉ thấy bộ này là ưng nhất

" Em mặc gì mà không đẹp ? Nhưng vẫn đẹp nhất là không mặc gì " Mỹ Linh nghe xong chỉ muốn đập cho Thiên Phong nát cái mỏ , cô bực bội cầm chiếc váy vào nhà tắm cái này có lẽ ổn

Qua một hồi lâu Mỹ Linh mới từ từ bước vào trong nhà tắm ra cái váy này cần có người kéo khoá phía sau , cô lại chẳng dám gọi Thiên Phong vào .. loay hoai mãi mới có thể kéo nó lên

Dường như cô kéo bị dính vào đường viền bây giờ có chút khó chịu , Thiên Phong nhìn cô thở dài bước từ từ đến

" Để im " Thiên Phong kéo cô quay lưng lại ngón tay khẽ kéo chiếc váy xuống anh phải gỡ mãi nó mới bung ra , rồi giúp cô chỉnh lại sau đó kéo khoá lên . Mỹ Linh có chút ngại ngùng đứng im để Thiên Phong giúp mình

" Xong rồi " Thiên Phong khẽ xoa đầu cô có thế mà cũng không chịu nhờ , nếu muốn làm gì đêm qua anh đã chẳng tha cho cô

" Tôi trang điểm một chút nữa là xong anh chờ một chút " Thiên Phong khẽ gật đầu quay lại ghế ngồi , anh đã nói ra tiệm làm đẹp để họ giúp thì lại không chịu .. cái từ một chút của cô cũng hơn cả nửa tiếng đấy

Sau khi xong Thiên Phong tự chạy xe đưa cô đi bây giờ họ riêng tư được giây phút nào tốt giây phút ấy , bọn họ vẫn vậy chẳng mở miệng nói với nhau chữ nào .. chỉ có Thiên Phong lâu lâu liếc nhìn cô qua tấm kính chiếu hậu

Đến nơi Thiên Phong nói cô đứng đợi một chỗ anh đi cất xe Mỹ Linh cũng rất nghe lời đứng chờ , nhưng điều không may là cô gặp người không lên gặp .. cô quên mất Thiện Minh cũng là ông chủ lớn bữa tiệc này sao có thể không đến , nhưng điều quan trọng người đi bên cạnh là Ngọc Trúc .. cũng có thể nói họ bây giờ cũng đang ở cùng một chỗ

" Ây Minh kia không phải Mỹ Linh sao ? " Thiện Minh nghe vậy ngước nhìn bỗng ánh mắt hai người vô tình chạm vào nhau , Mỹ Linh nhanh chóng quay mặt đi hướng khác xem như chưa thấy

" Chúng ta lên qua chào hỏi " không để Thiện minh phản bác Ngọc Trúc đã liền kéo tay anh đi

" Mỹ Linh sao cậu ở đây một mình vậy ? Đừng nói Thiên Phong cho cậu leo cây nhé hay vào trong bị đuổi ? " Mỹ Linh khẽ liếc nhìn xong sau đó tỏ ánh mắt khinh bỉ , không đủ trình để nói chuyện với cô

" Cô ăn nói cái kiểu gì vậy hả ? " Thiện Minh kéo Ngọc Trúc xuống đã như thế này còn không biết thân biết phận ? Nếu không phải anh không đánh phụ nữ thì có lẽ đã in năm ngón tay vào mặt

" Cảm ơn đã hỏi thăm nhưng vợ tôi có leo cây hay bị đuổi cũng chưa tới lượt phải lên tiếng " Thiên Phong bước đến kéo cô về bên mình , mới đi có một tý xíu mà đã có kẻ đến tìm chuyện gây rối .. Ngọc Trúc tức giận nhưng lại không thể làm gì

" Chúng ta dù sao cũng từng là người yêu cũ đâu cần tuyệt tình như vậy " Ngọc Trúc khẽ mở giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ Mỹ Linh , nhưng cô chưa kịp nói thì đã nghe thấy giọng Thiên phòng

" Người yêu cũ sao ? Chồng đứng kế bên mà vẫn có thể nhắc lại , nếu muốn nhắc tôi cũng không ngại nói lại chuyện cũ .. bữa tiệc này không cần dự cũng chẳng sao có cần tôi ngồi nguyên đêm để ôn lại không ? " Ngọc Trúc nghe vậy khẽ xanh mặt cô ta quên là có Thiên Phong , nếu mà nhắc lại thì không phải hư bột hư đường sao ?

" Minh chúng ta vào thôi " Thiên Minh híp mắt khó chịu có chuyện gì mà cô ta lo lắng vậy ? Dấu thì có ích lợi gì ? Cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra

" Chúng ta cũng vào thôi " Mỹ Linh gật đầu thật ra bản thân cô cũng muốn biết chuyện đó là gì, vì sao Ngọc Trúc lại hốt hoảng như vậy ? Ngược lại cô lại chẳng dám hỏi Thiên Phong

" Mỹ Linh hôm nay anh giúp em lấy lại công bằng .. những thứ mà em từng phải chịu anh giúp em đòi lại có được không ? "